Page 64 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 64
Ai cũng kêu: cƣớp! cƣớp! Nhƣng không ai biết cƣớp ở đâu. Tiếng mõ vẫn xói lên khắp cánh
đồng.
Thụ đến đầu đƣờng, vào chỗ mộng khoai lúc nãy. Đám ngƣời xúm quanh bó đuốc to vừa rực
sáng. Toàn ngƣời lạ. Không thấy Chi, không thấy một anh em nào còn trong ruộng. Một ngƣời
đeo cái đèn ba pin bên sƣờn, tay cầm mã tấu, đứng chỉ trỏ - Thụ đoán là hƣơng trƣởng [13] .
Thụ đến hỏi ngƣời này:
- Thƣa quan, gì đấy ạ?
Một ngƣời quát:
- Thằng này mê ngủ à, đám giặc to về nấp trong ruộng này đợi tối vào cƣớp. Nó vừa tháo
sang bên kia...
Tiếng gọi, tiếng thét rối rít bốn phía: đuổi đi! Đuổi đi! Mõ nữa lên! Nữa lên!
Thụ đứng ra, xua tay:
- Không phải, không phải đâu...
Mới nói đƣợc thế, ngƣời hƣơng trƣởng đã sấn đến, giơ con mã tấu ngang mặt Thụ:
- Mày là thằng nào?
Cái đèn pin rọi theo chói loé giữa mặt Thụ.
- Trời ơi, thằng này ở đâu đến đây?
- Thằng kẻ cƣớp mới chui lại!
- Đúng rồi.
- Cƣớp! Cƣớp!
Ngƣời bu đến, bối rối, lại vừa chạy vừa kêu.
Lập tức, Thụ bị gô cả tay chân lại, khiêng vào trạm tuần. Rồi họ trói Thụ đứng ôm cột điếm.
Ngƣời canh rậm rịch cả đêm.
Hôm sau, hƣơng trƣởng đem đến mấy ngƣời nữa có cả súng và một cái gông gỗ nghiến nặng
đóng xuống khuýp trĩu cả vai và làm cổ Thụ rớm máu. Mặc những tiếng quát nạt ầm ầm, Thụ
trình bày việc bới khoai, rồi kể lại chuyện cả bọn mộ lính bị thải, đi ăn mày dọc đƣờng hàng
tháng nay rồi. Lạ thay, kể đến đâu thì tiếng la chửi dịu đến đấy. Rồi không hiểu mấy ngƣời chức
việc trong làng nọ tin lời Thụ hay vì họ trông thấy Thụ gày yếu, đẩy củng ngã, khó lòng đi ăn
cƣớp nổi, họ cởi trói cho Thụ.
Rồi họ tháo nốt gông, thả Thụ đi. Lại cho một túi ngô xay, đeo theo.
Nhƣng Thụ đi mấy ngày sau cũng không gặp lại ai. Từ hôm ấy,ềThụ đi một mình.