Page 208 - Truy Tìm Căn Nguyên Tăng Trường
P. 208
nạn sốt rét làm công nhân suy sụp. Tại Nigeria, những nông dân nghèo đi vay nặng lãi
trong “mùa đói”, lúc giá thức ăn cao, rồi sau thu hoạch bán sản phẩm với giá thấp để
trả nợ.
Dù chúng ta có xem xét nỗ lực của các nhà kinh tế trong việc giải thích sự ngẫu nhiên
hay dễ bị tác động của người nghèo thì chúng ta cũng không thể phủ nhận một điều là
may rủi sẽ luôn tác động đến tăng trưởng. Tuy nhiên, như thế không có nghĩa tôi tin
tăng trưởng là hoàn toàn ngẫu nhiên. Tôi hi vọng các minh chứng khác trong cuốn
sách này sẽ cho bạn thấy chính sách nhà nước và các yếu tố khác cũng tác động mạnh
lên tăng trưởng dài hạn. Điều tôi muốn nhấn mạnh ở đây là tầm quan trọng của yếu tố
may rủi. Nếu chúng ta nhớ được vai trò của may rủi trong phát triển kinh tế thì ta sẽ
không quá chú ý đến những thăng trầm trước mắt khi dự đoán tăng trưởng dài kỳ.
Điều này cũng giúp ta rộng lượng hơn đối với những nước có tăng trưởng thấp. Chính
sách nhà nước cũng có thể là một lý do gây nên mức tăng trưởng này, nhưng may rủi
cũng là một lý do lớn không kém. Để biết xem chính sách nhà nước ảnh hưởng đến
tăng trưởng ra sao, chúng ta hãy cùng xem tiếp chương sau.
Chuyển đoạn: Cuộc sống ở khu ổ chuột
Carolina, 27 tuổi, sống ở khu ổ chuột Piu Miudo, một trong những khu ổ chuột tồi tệ
nhất ngoại ô Salvador, Brazil. Carolina lớn lên tại làng Guapira ở Đông Bắc Brazil.
Gia đình chị có 8 người, sống trong một túp lều lợp bằng lá cọ và bùn. Bữa ăn hàng
ngày của gia đình gồm có đậu đen, cơm, và bột sắn. Nước uống bị nhiễm giun, còn
gián sống trong bức tường xây bằng bùn của túp lều thì gây bệnh Chagas chết người.
Bác sĩ gần nhất sống cách đó 10 dặm, mà đường đến đó là đường đất. Người dân nơi
đây rất mê tín. Họ tin rằng Chúa có thể biến những người có tội thành người sói, rằng
vụ mùa của họ phụ thuộc vào trăng, và rằng phụ nữ đang trong kì kinh nguyệt mà
bước ra cánh đồng thì sẽ làm hỏng vụ mùa.
Lớn lên, Carolina chuyển đến sinh sống tại thành phố Salvador và trở thành người làm
cho một gia đình giàu có. Thế nhưng, cuộc hành trình đi tìm cuộc sống tốt đẹp hơn
của Carolina đã không thành công. Gia đình chủ đuổi chị ngay sau khi chị mang thai.
Bố của đứa bé là một công nhân trên tàu cảng tên là Afrodizio cũng bỏ rơi chị. Chị
chuyển đến sống với một người bạn ở Piu Miudo, và giặt quần áo thuê để kiếm tiền
nuôi con. Ngày ngày, chị giặt quần áo ở kênh và mỗi tháng kiếm được vẻn vẹn 20 đô-
la.
208