Page 82 - Trần Huy Liệu Cõi Đời
P. 82

- 10 -: HAI CỤ PHAN



                    Trong tâm trí những thanh niên yêu nước, Phan Bội Châu và Phan Chu Trinh là những
               tên tuổi thật đậm đà. Về mặt tư tưởng, các cụ thực tiễn, tiến bộ hơn hẳn những sĩ phu đồng

               trang búi tóc củ hành chỉ biết tụng Thánh hiền, ghét Tây thì bài trừ luôn những tiến bộ của

               thế giới. Dân trí đi trước hay độc lập đi trước, dựa vào Nhật cùng máu đỏ da vàng hay tự lực
               bằng ý chí để đuổi thực dân… , đó là những điều quá rắc rối với những ai chỉ có bầu nhiệt

               huyết sôi sục. Nhưng cái điều đưa cả trăm thanh niên ưu tú Đông du để học lấy kỹ nghệ tiên

               tiến thì quá hấp dẫn. Ngoài đường đi nước bước, hai cụ còn đầy đức hy sinh và tinh thần
               quật cường, chịu đựng lao tù thống khổ không sờn chí. Tài học, nhất là tác phong sống của

               họ cũng là cái để lớp hậu sinh noi theo. Liệu rất thích “chi tiết” nhà ái quốc Phan Bội Châu

               còn là một khách đa tình, được tổng đốc Thượng Hải nể phục, có lẽ vì có cái gì đó “giống”
               anh.


                    Kính trọng khi ở xa xa. Nhưng lúc gần gụi lại không hẳn như thế. Những năm hai mươi,

               viết chung một tờ báo, ở cùng nhà, hai anh bạn Trần Huy Liệu và Sông Hương (Bùi Công

               Trừng) đã choảng nhau ê hề vì mỗi anh thích một cụ.


                    Chẳng hạn, Trừng khen:

                    - Anh đã nghe cụ Tây Hồ (Phan Chu Trinh) diễn thuyết chửa? Hai bài “Đạo đức luân lý
               Đông Tây” và “Quân trị và dân trị” nghe mới sướng làm sao…

                    Thì Liệu bẻ lại:
                    - Anh thấy Đông Pháp thời báo  đăng bài thơ cụ Sào Nam (Phan Bội Châu) tặng trạng sư

               Bonard bán chạy thế nào không?

                    Trạng sư Bonard cãi cho Phan Bội Châu trước tòa đại hình Hà Nội, khiến Tây phải giảm
               tội, đưa cụ về an trí ở Huế. Thời kỳ “ông già Bến Ngự” bắt đầu từ đấy. Hôm đăng bài thơ

               trên, hơn vạn bản Đông Pháp thời báo  bán hết veo, trẻ bán báo kiếm khối tiền nhờ cho

               những người chậm chân thuê báo xem lại.


                    Hai ông trẻ nghèo tiền bạc mà giàu nhiệt huyết cứ cãi nhau vặt như thế. Trong thâm

               tâm, Liệu biết Trừng không phải không thích cụ Phan Bội Châu, nhưng cả hai chung thần
   77   78   79   80   81   82   83   84   85   86   87