Page 80 - Trần Huy Liệu Cõi Đời
P. 80

ta lại thất vọng; mình đã chẳng kèm nhèm đôi mắt, lúc này lại bẩn thỉu hôi hám. Chẳng thà

               cứ chỉ nghe tiếng sáo mà vọng về nhau được mãi…
                    Nhưng đã có lúc Liệu phải tiếc cho sự cố chấp cố tình của mình. Hồng bị khám nhà,

               thẩm vấn vì một gói quà trong đất chuyển đến theo đường bưu điện, đề tên cô và nhờ gửi

               cho một tù chính trị. Có sự liên hệ trái phép nào thì gia đình người ta mới cậy giúp như thế
               chứ. Liệu cuống lên. Hồng có làm sao, nhỡ mà không đủ khôn khéo hay cứng cáp để đương

               đầu… Nhưng anh lại chỉ có thể tỏ sự quan tâm bằng thơ, cái thứ vô tích sự nhất trên đời, bài

               “Vườn hồng mưa gió”.
                     Lơ lửng vườn ai một   đóa hồng

                     Đêm qua mưa gió có gì không
                     Nhớ nhung bạn mới ngoài song sắt

                     Phảng phất hồn hoa giữa giấc nồng

                     …
                     Nóng lòng chờ đợi tin xuân đến

                     Thăm lại vườn xưa viếng chư ông
                    Thơ họa lại từ bên ngoài cho biết vườn có bị gió mưa nhưng hoa hồng không bị tổn

               thương. Và cũng chả có “chư ông” nào ở đây sất. Hai “thông tin” đủ làm ngây ngất tấm lòng

               đang rưng rưng của anh tù lãng mạn.
                     Những ngày dịu ngọt đến đê mê ấy đã kéo dài với tôi đến gần một năm thì Hồng có lệnh

               đổi về Sài Gòn. Có cần gì phải nói nhiều   những quyến luyến truởc lúc chia phôi! (Tôi muôn

               tìm mấy chữ khác, nhưng không được). Và những tâm tình dám bạo dạn trỗi lên trong những
               bài thơ xướng họa.

                     …

                     Đôi ngả quan san người dẫu cách
                     Mấy thiên tâm sự bạn như gần

                     Xa nhau, vội hẹn ngày sum họp

                     Cái nợ trăm năm trả trả dần
                     Và cũng trong dịp “giai nhân một đi không trở lại” này, tôi đã nói rõ với chị Hồng biết

               Hải Khách là ai và mấy lời giới thiệu với vợ tôi lúc ấy đương ở Sài Gòn.

                     Ngày chị Hồng bước chân từ Côn Đảo xuống tàu về Sài Gòn là ngày nào tôi đã quên mất,
               chỉ còn nhớ là 8 giờ sáng ngày thử ba. Một hồi ba tiếng trông báo hiệu tàu chạy hòa nhịp với
   75   76   77   78   79   80   81   82   83   84   85