Page 209 - Trần Huy Liệu Cõi Đời
P. 209

Hôm nay chủ nhật, tôi mới có thì giờ và cũng rất hào hứng ghi một số ý kiến sau khi đọc

               tập thơ của Sóng Hồng.
                     Như đã nói chuyện với anh tôi đọc tập thơ này, nói chung, thấy thích; nhưng tiếc rằng

               không có bài nào đọc thích từng câu, từng chữ từ đầu chí cuối mà nhà nho gọi là “toàn bích”,

               vì rải rác nó cử vấp phải   những   câu,   những   chữ kém thi vị. Anh đã nghe nhiều dư luận về
               tập thơ này chưa? Có thể có hai thiên hướng. Một cho rằng, anh có làm thơ thì cũng là “chiến

               sĩ làm thơ” thôi. Một số đông khác nghe nói anh làm thơ, thì ngạc nhiên nên tìm để đọc và vì

               biết tác giả trên mọi chưng diện khác nên sẵn sàng khen hay. Cháu Kính, con dâu tôi cũng vào
               loại ấy. Tôi còn nhớ trong một số báo tết của báo Tin tức bị cấm năm trước, có mấy bài thơ

               của Trần Đình Long     (   [i]  )     , tôi   bằng lòng đăng nhưng vẫn cười rằng thơ theo kiểu “dùi đục
               chấm mắm cáy”, còn anh thì vừa đọc vừa gật gù khen hay. Tôi và Trần Đình Long cùng nháy

               nhau cười khúc khích…

                     Trở lại tập thơ đầu lòng của anh mới ra đời. Bài   Cùng bạn đọc tôi không thích lắm   vì
               nó có giọng chiến sĩ hơn là thi sĩ. Trước khi đọc, tôi cũng mang cái chủ quan là anh mạnh về ý

               chí mà nghèo về tình cảm nên làm thơ sẽ không hay. Nhưng đọc rồi thì thấy anh quả có một
               tâm hồn thơ. Một bài mà tôi thích nhất có lẽ là bài   Nhớ bạn làm Nam Định mùa xuân 1927,

               vì nó thanh thoát, nhẹ nhàng, dạt dào tình cảm. Đọc bài ở căn cứ địa Việt Bắc, những    câu

               trên nói lên được ý chí, khí phách, tình cảm rất thích, nhưng vấp phải câu: “Trường kỳ kháng
               chiến gian nan    / Con đường cứu nước cứu dân sáng ngời” thì tôi bị cụt hứng. Bài Đi họp

               cũng có nhiều câu thú vị, nhưng thỉnh thoảng có những   chữ kém vị, như “xuống đèo vừa mới

               tối”, và “thấp thoáng ở sườn non”? Hai chữ    mới và ở nếu được đổi bằng chữ khác thì thú
               hơn. Bài Thư nhà, hai câu “Quê ta cải cách xong rồi đó / Tiền tuyến anh nên gắng lập công thì

               thật là lời nói chớ không phải là lời thơ. Trái lại, hai câu cuối cùng thì rất mộc mạc, rất nông

               dân và cũng không kém thi vị “diệt xong quân địch (sao không đề là quân giặc) về thăm vợ/
               thăm ruộng, thăm làng, thăm bãi dâu”. Bài Dọc đường số 5 cũng là một bài hay và không có

               một “hạt sạn” nào làm mất thi vị. Bài ở Mạc Tư Khoa ra về làm năm 1960, tại sao không có

               một ý gì nhắc đến cuộc đấu tranh thông nhất Tổ quốc của ta và nhắc đến như nhân dân An-
               giê-ri anh dũng mà không nhắc đến cuộc trường kỳ không chiến còn nóng hổi của ta. Bài Gửi

               qua Bến Hải cũng như Thăm In-đô-nê-xi-a có những    câu chưa hả    lắm    , nhưng cũng là

               những   bài chứa nhiều thi vị. Bài   Từ trên núi cao nhìn xuống Vĩnh Phúc, bên những   câu rất
               thiết thực nhưng không kém thi vị, già dặn như “Mong sao biến được chí căm thù, thành lúa,
   204   205   206   207   208   209   210   211   212   213   214