Page 191 - Trần Huy Liệu Cõi Đời
P. 191
Ám ảnh.
Có những thứ ám ta, dai dẳng kinh khủng. Bằng mọi cách, mọi cố gắng, ta tẩy nó đi. Nếu
là một con kiến bò trong cổ thì rất dễ. Khó hơn một chút, cái mụn ở chỗ nhạy cảm như nách,
háng, khoeo chân mỗi cử động đều làm đau đớn, thì phải uống thuốc và đợi. Nhưng làm thế
nào để chạy trốn một ý nghĩ, vứt nó ra khỏi đầu?
Liệu là kẻ dễ ngủ, thế mà đêm đêm, nó cứ bò ra ngoe nguẩy, làm buồn buồn, rồi thung
thăng đi lại. Đến lúc cắn xé cuống cuồng thì tỉnh hẳn rồi, mắt chong chong, đầu hoạt động.
Nó làm ông phải sang giường con, nhìn lũ trẻ tĩnh tâm lại được lắm . Kinh khủng nhất là
phải ra ngồi ngoài vườn hoa Pasteur, đi đi lại lại như tâm thần.
Ngoài năm mươi, cái tuổi đã cần thư thái dưỡng thần, thu xếp yên mọi chuyện để tận
hưởng những bổng lộc cuộc đời dành cho. Ông có những “ghế” cao lắm nơi mời đi kể quá
khứ cách mạng, một “bề dày” nhiều người phải ngước lên, được dự bàn những cuộc quan
trọng. Cứ ngồi phăng phắc cho tổ chức sắp xếp, có phải hơn là cựa quậy, nhấp nhổm tôi có ý
kiến khác đây ạ… Nhìn ra xung quanh, có người quen làm thơ giờ chỉ đạo kinh tế, có người
từng vợ con đâu đấy, giờ viết lý lịch đã “quên” đi…Chắc cũng ngứa ngáy, có thể bất ổn,
nhưng khéo khéo lựa thì cũng xong. Tổ chức an tâm, mình không tằng tằng tiến thì cũng an
bề một đấng đáng kính. Đằng này Liệu…
Chẳng hạn, cơn cớ gì mà ngẫm chuyện ngồ i Thường vụ Quốc hội, nhưng quyền quyết ở
nơi khác. Đã có Đảng lãnh đạo cơ mà, và mình là đảng viên. Hay mình từ Quốc dân đảng
qua, công nhận sự trong sáng, đẹp đẽ của lý tưởng cộng sản nhưng không nhìn hết được cái
tốt trong thực tế của xã hội xã hội chủ nghĩa?
Chẳng hạn, phản đế phản phong là nhiệm vụ đương nhiên của cách mạng để đưa đất
nước tới chủ nghĩa xã hội, một con đường tất yếu. Thời Việt Minh mới thành lập, năm 1941,
điều lệ của mặt trận ghi rõ là liên hiệp hết các tầng lớp nhân dân…, làm cho Việt Nam và cả
xứ Đông Dương được hoàn toàn độc lập. Về kinh tế thì chủ trương chỉ tịch thu hết tài sản
bọn Nhật, Pháp, lũ Việt gian, Hán gian… , chia lại công điền, giảm tô, còn địa chủ vẫn được sở
hữu ruộng đất. Thế mà sang giai đoạn cuối cuộc kháng chiến khi ta đã gần làm chủ được