Page 210 - Bài Văn Mẫu
P. 210

Năm  1965,  Hà  Nội  phát động phong trào tuyển quân vào Nam chiến đấu.
     Đợt đầu được 660 người, đều là những chàng trai ưu tú của Hà Nội. Dũng, con
     trai  cả  của cô  Hiền vừa tốt nghiệp trung  học  liền  tình  nguyện xin  đi đánh  Mĩ.
     Cô  Hiền đã chấp nhận  cho con' ra mặt trận với một tâm trạng giống  như bao
     bà mẹ khác. Khi người cháu hỏi:  Cô bàng lòng cho em đi chiến đấu chứ?Cồ

     đã trả lời:  Tao đau đôn mà bằng lòng,  vì tao không muốn nó sống bám vào sự
     hi sinh của bạn bè.  Nó dám đi cũng là biết tự trọng. Sao lại không đau đớn khi
     mà cô  hiểu trong chiến tranh,  bom  đạn  không chừa một ai.  Nhưng  bằng lòng
     nghĩa là cô chấp nhận sự hi sinh. Việc nước là quan trọng hàng đầu. Lòng yêu
     nước của  cô  Hiền cũng giống  như lòng yêu  nước của  người  Hà  Nội,  sâu sắc
     và kiêu hãnh biết bao !
        Suốt ba  năm  trời,  gia đình  không  hề  nhận  được tin  tức gì của  Dũng  đang
     chiến đấu ở chiến trường  miền  Nam  ác liệt. Tuy vậy,  khi đứa con trai thứ hai
     cũng làm đơn xin đi đánh  Mĩ thì cô  Hiền vẫn hết sức bình tĩnh. Cô giãi bày với
     người cháu những lời lẽ rất chân thành và cảm động:  Tao không khuyến khích,
     cũng không ngăn cản,  ngăn cản  tức là  bảo nó  tìm đường sống để các bạn nó
     phải  chết,  cũng  là  một  cách  giết  chết  nó...  Tao  cũng  muốn  được  sống  bình
     đẳng với các bà mẹ khác,  hoặc sống cả hoặc chết cả,  vui lẻ thì có hay hớm gì.
        Những  lời nói xuất phát từ đáy lòng của cô  Hiển thể hiện  một thái độ sống
     thật đáng trân trọng. Cái tinh tê' trong đời sống tình cảm của cô  Hiền chính  là
     thái  độ  biết chia sẻ  trước đau  thương,  mất mát của bao  người  mẹ  khác. Tác
     giả phản ánh chân thực và tinh tế những giằng xé âm thầm giữa tình yêu con
     với tình yêu  nước,  giữa nỗi  lo âu  với ý  thức về  danh  dự đã  diễn  ra trong tâm
     trạng  cô  Hiền.  Không  bà  mẹ  nào  muốn  con  minh  gặp  gian  khổ,  hiểm  nguy,
     nhưng cũng  không bà  mẹ  nào muốn thấy con  phải sống đớn  hèn,  nhục nhã.
     Cô  Hiền hiểu con, tôn trọng danh dự của con nên chấp nhận để con vào Nam
     chiến đấu.
        Qua chi tiết này, tác giả  muốn  khẳng định cá tính và  bản  lĩnh của cô  Hiển
     là  không  cô'  tạo  uy  tín,  danh  dự  bằng  những  lời  nói  không  thành  thực,  luôn
     sống  đúng  với  bản  chất của  mình,  đã  sống  là  phải sống  cho tử tế.  Ngẫm  ra
     trong đời, để làm một người tử tê' là chuyện cực khó.  Người ta chỉ giữ được sự tử
     tê' khi có lòng tự trọng, biết phân  biệt phải trái và biết hi sinh. Qua đó, ta thấy
     cái chuẩn trong suy nghĩ của cô  Hiền là lòng tự trọng.  Lòng tự trọng không cho
     phép con người sống hèn nhát, ích kỉ, trốn tránh trách nhiệm công dâ,’’



     14-Những bài làm vân mẫu 12T2-Trán Thị Thin-NXB THTPHCM              209
   205   206   207   208   209   210   211   212   213   214   215