Page 207 - Bài Văn Mẫu
P. 207

một cái chợ đông người giữa  ban  ngày,  bây giờ mỗi ngày đều ở  Hà  Nội,  mỗi
      đêm ở Hà  Nội,  mãi mãi còn ở Hà  Nội.  Nhưng tác giả băn khoăn vì sao những
      người  như  cô  Hiền  lại  có  thái  độ  khác:  Chúng  tôi  thì  vui  thế,  tại sao  những
      người  vốn  sống ở  Hà  Nội chưa  thật vui nhĩ ? Rồi tự  lí giải:  Họ  đang  tìm  cách

      thích ứng với chế độ mới,  cách sống,  cách làm  việc,  cả  cách nói năng nữa. Để
      khẳng định  những  suy nghĩ,  phán  đoán của mình  là  đúng, tác giả  kể  một số

      câu chuyện nhỏ trong gia đình cô Hiền mà mình đã chứng kiến.
         Một lần,  tác giả  đến  chới,  khi nghe  đứa con  kêu  ầm  lên:  Mẹ  ơi! Đồng chỉ
      Khải đến! thì  cô  Hiền cau  mặt gắt:  Phải gọi  là  anh  Khải,  hiểu  chưa ? Thấy
      chồng nắm tay đứa cháu, hồn nhiên hỏi:  Tại sao chủ nhật trước đồng chỉ không
      ra chơi,  cả nhà chò cơm mã/?thì cô  thở dài, quay người đi. Bởi cái từ đồng chí
      hồi ấy là từ của những  người cùng lí tưởng, chí hướng dùng để gọi  nhau.  Cô
      Hiền thấy chồng mình gọi đứa cháu  bằng  đồng chí nghe không thuận tai  nên
      đã có phản ứng như vậy.

         Khi cháu  hỏi thăm  về  dân tình, thời thê' thì  cô  Hiền thành thực trả  lời:  Vui
      hơi nhiều,  nói cũng hơi nhiều, phải nghĩ đến làm ăn chứ ? Theo cô,  chỉnh phủ
      can  thiệp  vào  nhiều  việc của  dân quá,  nào phải tập  thể dục mỗi sáng,  phải
      sinh hoạt văn nghệ  mỗi tối,  vợ chồng phải sống ra sao,  trai gái phải yêu nhau
      như thế nào,  thậm chí cả  tiền công sá cho kẻ ăn người ở.  Cô  Hiền mạnh dạn,
      thẳng thắn  bày tỏ suy nghĩ,  nhận xét của mình trước những  hiện tượng chưa
      hợp lí của cuộc sống mới.
         Đối với những người giúp việc trong gia đình, cô Hiển coi họ như người nhà.
      Trước đây,  nhà  cô  Hiền cũng thuê  một anh  bếp và  một chị vú.  Chị vú  trông
      con cho cô từ năm  19 tuổi đến năm 45 tuổi. Trong suốt 26 năm trời,  cô  Hiền

      coi anh bếp, chị vú  tình nghĩa như người trong họ, đối xử rất tử tế, nên sau này
      khi đã về  quê, vợ chồng  họ vẫn  qua lại thân tình,  ngày giỗ ông chú  và  ngày
      Tết đều đem gạo,  đậu xanh,  miến  và  rượu,  toàn của  nhà  làm cả,  lên biếu cô
      và các em.
         Với  thời  cuộc,  cô  Hiền cũng  bộc  lộ  rõ  ràng  thái  độ  của  mình.  Lúc  người
      cháu (tức tác giả) thân mật và tò mò hỏi cô về thành phần giai cấp, về chuyện
      tại sao cô  không phải học tập cải tạo... thì cô  cười  rất tưdi;  Tao chưa đủ  tiêu
      chuẩn, rồi thản nhiên nói:  Tao có bộ mặt rất tư sản,  một cách sống rất tư sản,

      nhưng lại không bóc lột ai cả thì làm sao thành tư sản được.


      206
   202   203   204   205   206   207   208   209   210   211   212