Page 212 - Bài Văn Mẫu
P. 212

V  V


        Nhớ  về  những  đồng  đội  đã  hi  sinh,  Dũng  xót xa thương  Tuất,  người  bạn
     cùng trung đoàn. Ngày vào Nam, lúc tàu qua ga Hàng cỏ, Tuất nghe rõ tiếng
     mẹ  mình  phát trên  loa của  phòng  phát thanh  nhà  ga  nhưng  anh  không  thể
     xuống để từ biệt mẹ. Đấy cũng là những lời cuối cùng của mẹ  mà Tuất nghe
     thấy. Anh đã hi sinh ở trận đánh vào Xuân Lộc,  trước ngày toàn thắng có mấy
     ngày. Có biết bao bà mẹ Hà  Nội vô cùng thương con và đầy nghị lực như mẹ
     của anh,  họ  đã  nén  chịu  nỗi  đau  mất con, tiếp  tục  sống,  tiếp tục  dựng  xây
     cuộc sống hoà bình. Gặp lại Dũng, bạn chiến đấu của con, người bà  run bần
     bật nhưng  không  khóc.  Có  thể  nói  những  người  mẹ  Hà  Nội  đã  góp  phần  tô
     đậm  cốt cách  tinh  thần  người  Hà  Nội  nói  riêng  và  phẩm  chất cao  đẹp  của
     con người Việt Nam nói chung.
        Tác giả  đã tìm  hiểu và  khai thác  một góc  khuất của chiến tranh  mà trước
     đó  văn  học mới  chỉ đề  cập  đến  cái  hùng tráng  mà  clìưa nói đến  bi  kịch cũa
     từng  gia  đình,  từng  số  phận  con  người  sau  chiến  tranh.  Vinh  quang  chiến
     thắng được tính bằng máu nên không thể vì niềm vui hội ngộ trong cuộc sống
     hoà bình mà mọi người được phép quên đi.
        Cô  Hiền quan niệm  rằng đã mang danh là người Hà Nội thì phải biết hướng
     tới cái đẹp. Đó là cái đẹp toả chiếu từ chiều sâu văn hoá của đất Thăng Long.
     Không  phải  ngẫu  nhiên  mà  mỗi  tháng,  cô  Hiền lại tổ  chức  mời  cơm  bạn  bè
     một lần. Trong  những dịp ấy,  cô và  bạn  bè  được sống  lại không khí của một
     thời vàng son thuở trước. Tuy đã lùi vào dĩ vãng nhưng nó chưa hề  mất đi bởi
     dây  là  nét  dặc  trưng  của  người  Hà  Nội,  là  dấu  hiệu  để  phân  biệt  nếp  sống
     kinh kì với nếp sống tỉnh lẻ.
        ở cuối truyện, tác giả kể về lần từ Thành phố Hồ Chí Minh ra Hà Nội công
     tác có đến thăm  cô Hiền. Nhiều năm trôi qua, gia đình cô Hiền đã thay đổi rất
     nhiều.  Chồng  cô  đã  mất,  các  con  đã  lập  gia đình  riêng.  Cô  Hiền ngoài  bảy
     mươi tuổi, tuy đã già yếu nhưng  vẫn là  người của hôm nay,  thuần  tuý Hà  Nội,
     không pha trộn.  Phòng khách của gia đình cô  Hiền được tác giả  miêu tả  khá
     tỉ mỉ:  bộ sa lông cổ bằng gỗ gụ, cái sập gụ  chân quỳ chạm trổ  rất đẹp cùng
     nhiều  đồ  gia bảo khác.  Nhìn  bà  lão tóc bạc đang chăm chú  lau  cái  bát thuỷ
     tiên  men  đỏ  trong  khung cảnh  ngoài trời  mưa  rét,  tác giả  cảm  thấy  Tết quá,
     Hà Nội quá,  muốn ở thêm ít ngày ăn lại một cái Tết Hà Nội.  Cô Hiền đã nâng
     niu trân trọng  những  gì tốt đẹp của truyền  thống văn  hoá Thăng  Long.  Tính
     cách của cô  Hiền khiến cho tác giả nghĩ về  tâm lí sống ồ  ạt, xô  bồ của đám
     đông  vừa  thoát  khỏi  cái  chết,  cái  khổ.  Họ  dễ  gì  có  được  sự  bình  tĩnh  để
     thưởng thức vẻ đẹp trang trọng của một dò hoa thuỷ tiên.



                                                                          211
   207   208   209   210   211   212   213   214   215   216   217