Page 208 - Bài Văn Mẫu
P. 208

Đó  là  sự thật hiển  nhiên.  Cô  Hiền có  cửa  hàng  làm  và  bán  hoa giấy,  cái
    nghề  không  giàu  nhưng  đủ  ăn.  Các  loại  hoa  giấy,  lẵng  hoa  bằng  tre,  bằng
    mây  rất đẹp do tự tay cô  làm  ra,  bán  rất đắt nhưng  chịu  thuế rất nhẹ. Vì thế
    nên  cô  không  bị  gán  cho  là  thành  phần  tư sản  giữa cái thời  cải tạo  và  đấu
    tranh giai cấp rất quyết liệt.  Mấy bà bạn của cô Hiền thắc mắc:  Trông bà như
    tư sản mà  không bị học tập cũng lạ  nhỉ ? thì cô  nhẹ  nhàng,  hóm  hỉnh trả  lời:
    Các bà không biết nhưng Nhà nước lại rất biết.

       Trong chuyện làm ăn, cô Hiền cũng tỏ  ra khôn hơn các bà bạn và thức thời
    hơn ông chổng. Trước giải  phóng,  chồng  cô  dạy  học,  nhờ  viết sách,  in  sách
    mà  kiếm  được tiền tậu  hai căn  nhà,  một để ỏ  và  một cho thuê.  Khi có  chính
    sách cải tạo tư sản  năm  1956, cô  Hiền  đã  kịp bán  ngôi nhà ở  Hàng Bún cho
    một ‘người  bạn  mới  ở  chiến  khu  về.  Một  năm  sau,  có  cán  bộ  tới  hỏi về  nhà
    cửa,  nhắc tới ngôi nhà ở  Hàng Bún, cô  Hiền trả  lời  rất lịch thiệp: Xin mời anh
    tới ngôi nhà  anh  vừa  nói,  hỏi  thẳng chủ  nhà  xem  họ  trả  lời ra  sao.  Nếu  còn
    thắc mắc xin mời anh trở lại.

       Trong chế độ mới, chồng cô  Hiền không được phép mỏ trường tư thục nên
    định mua một máy in nhỏ để kinh doanh. Cô liền hỏi;  ông có đứng máy được
    không? ông có  sắp chữ được không ?...  ông muốn làm một ông chủ dưới chế
    độ  này à ? Chồng cô  tính  vốn nhát nên  rút lui ngay trước những câu  hỏi dồn
    dập  nhưng  rất thức thời  của vợ.  Những  nhận  xét của cô  Hiền  về  cuộc sống
    mới  sau  hoà  binh  qua cuộc trò  chuyện  với  người  cháu  là  chân  thành  và  táo
    bạo:  Chế độ này không thích cá nhân làm giàu,  chỉ cẩn họ đủ àn,  thiếu ăn một
    chút càng hay,  thiếu ăn là  vinh chứ không là nhục,  nên tao cũng chỉ cần đủ ăn.
    Làm  hoa  giấy không  thể làm giàu  đưoc  nhưng  rất đủ  ăn,  lại nhàn,  lại không
    phải lo  sợ gì.  Tôi hỏi lại:  “Còn  chú,  còn  các em ?”.  “Chú  tuy chưa già  nhưng
    đành để ngồi chơi,  các em sẽ  đi làm cán bộ,  tao sẽ phải nuôi một lũ ăn bám,
    dầu họ có đủ tài để không phải sống ăn bám”.
       Cô  Hiền khôn  ngoan,  nhanh  chóng  thích  ứng  với  cuộc  sống  mới  mà  vẫn
    không đánh mất mình.  Là  người có đầu óc thực tế,  mọi việc  cô  Hiền đểu tính
    toán  trước  và  cô  luôn  luôn  đúng.  Suy  nghĩ của  cô  Hiền  linh  hoạt  và  quyết
    đoán:  Đã  tính  là  làm,  đã  làm  là  không  thèm  để ý  đến  những  đàm  tiếu  của
    thiên hạ.  Cô Hiển tuyên bố thẳng thừng với đứa cháu:  Một đời tao chưa từng bị
    ai cám dỗ,  kể cả  chế độ.  Những sự kiện lớn trong cuộc đời cô đã chứng minh
    rằng điều đó là đúng.



                                                                         207
   203   204   205   206   207   208   209   210   211   212   213