Page 205 - Bài Văn Mẫu
P. 205
♦Ạ
c
chống Pháp, cô Hiền cùng gia đinh ỏ lại Hà Nội. Hoà bình lập lại, đất nước
tạm chia làm hai miền, cô Hiền không di cư vào Nam mà vẫn ở lại Hà Nội với
tài sản là hai căn nhà, một để ở, một cho thuê.
Trong thời kì đầu xây dựng xã hội chủ nghĩa ở miền Bắc, cô Hiền khôn
ngoan tìm cách thích ứng dần với chế độ mới, lổi sống mới. Nărn 1965, khi đế
quốc Mĩ mở rộng chiến tranh phá hoại miền Bắc, cô Hiển vẫn là một “ nội
tướng” đảm đang việc quản lí gia đình, giáo dục con cái. Dũng, anh con trai
cả của cô lên đường nhập ngũ vào Nam chiến đấu. Ba năm sau, anh con trai
thứ hai cũng đăng kí nghĩa vụ quân sự nhưng được giữ lại học Đại học vì thi
đậu điểm cao.
Năm 1975, miền Nam giải phóng, đất nước thống nhất, anh Dũng trỏ về
Hà Nội. Trong bữa tiệc cuối năm mừng ngày gia đình đoàn tụ, Dũng kể lại
câu chuyện cảm động về Tuất, người bạn cùng trung đoàn đã hi sinh ở cửa
ngõ Sài Gòn trước ngày chiến thắng và về người mẹ của Tuất đã nén nỗi
đau mất con để tiếp tục sống và làm việc.
Ổ giai đoạn đầu thời kì đổi mới, Hà Nội còn bộn bề khó khăn, thiếu thốn.
Một lần tác giả ra Hà Nội công tác, ghé thăm cô Hiền, thấy cô vẫn là một người
Hà Nội của hôm nay, thuần tuý Hà'Nội, không pha trộn. Cô Hiền kể cho tác
giả nghe về sức sống kì lạ của cây si cổ thụ ở đền Ngọc Sơn bị xô ngã sau
cơn bão lớn và bày tỏ niềm tin của cô vào cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn.
Mở đầu tác phẩm, với vai trò là người cháu họ, tác giả đã giới thiệu cõ Hiền
bằng tình cảm quý mến của minh: Chúng tôi gọi là cô, cô Hiền, là chị em đôi
con dì ruột với mẹ già tôi. Lối mở đầu giản dị, tự nhiên như vậy làm tăng tính
chân thực và sức thuyết phục của truyện.
Tác giả không miêu tả ngoại hình mà chỉ kể về lời nói, cách sống, cách
ứng xử của cô Hiền trong mối quan hệ với người thân trong gia đình, với bạn
bè, với thời cuộc... Người kể chuyện không chỉ quan sát mà đôi lúc còn trực
tiếp tham gia vào câu chuyện, vì thế mà lời kể, lời bình có vẻ khách quan.
Chín năm kháng chiến chống Pháp, cô Hiền ở lại Hà Nội cùng chồng con.
Hoà bình lập lại, đất nước tạm thời chia làm hai miền, cô không di cư vào
Nam vì cô nghĩ rằng chồng cô làm nghề dạy học nên chế độ nào cũng cần.
Nhưng nguyên nhân chính là cô không thể rời xa Hà Nội. Trong sâu thẳm tâm
hồn cô, Hà Nội đã trở thành không gian sống quá quen thuộc nên không thể
thiếu. Hà Nội đối với cô Hiền đồng nghĩa với một tình yêu lớn lao, sâu sắc.
204