Page 211 - Bài Văn Mẫu
P. 211
Những phẩm chất mà cõ Hiền có được là do tiếp thu từ truyền thống gia
đình, từ năng lực tự ý thức, từ kinh nghiệm sống đúc rút trong cuộc sống đời
thường của một người vợ, người mạ. Tình yêu Hà Nội của cô Hiền không hời
hợt hay cảm tính mà sâu sắc vì nó gắn với một niềm tin: Hầ Nội là chuẩn mực
về văn hoá của người Việt Nam. Mỗi công dân Hà Nội phải có ỷ thức giữ gìn
và phát huy chuẩn mực đó.
Cô Hiền đã may mắn hơn bà mẹ của Tuất, may mắn hơn hàng ngàn, hàng
vạn bà mẹ khác. Tháng 12 năm 1975, cả dân tộc đang say sưa tận hưởng
vinh quang chiến thắng thl Dũng, con trai lớn của cô Hiển trở về. Anh đeo ba
lô bước vào đến giữa nhà, cô Hiền hỏi: Anh muốn mua gì? Người con trai gầy
ốm, đen đủi, chẳng còn dấu vết gl của một chàng thư sinh Hà Nội, nên người
mẹ không sao nhận ra được.
Cô Hiền tổ chức liên hoan mừng con trai chiến thắng trở về. Khách mời là
bạn bè thân thiết của vợ chồng cô, gồm các công dân Hà Nội, những tên tuổi
đã thành danh ở đất kinh kì. Vỉ thê' nên bữa tiệc sang trọng và kiểu cách.
Ngày thường, cô Hiển và các bà bạn ăn mặc bình dân: áo bông ngấn, quần
thâm, đi dép, đi guốc, vuông khăn len tdi tởp buộc quanh cổ hay bịt đầu, nhưng
hôm nay, các vị khách ăn mặc thật đẹp. Mấy ông thì khoác áo ba-đờ-xuy,
thắt cà vạt. Mấy bà tuy tóc đã bạc, hoặc nửa xanh nửa bạc, nhưng khoác áo
nhung, áo dạ, đeo ngọc đeo dây đi lại uyển chuyển. Còn cô Hiền thì xuất hiện
như diễn viên sân khấu, lược giắt trâm cài hoa hột lấp lánh...
Cô Hiền tâm sự với người cháu về cách sống của mình; Khi sống giữa
những người bình dân, tất cả đều có quyền ăn nói thô tục, nhưng sống với
những người quý phái mình phải xử sự ra sao ? Xã hội nào cũng có giai tầng
thượng lưu của nó để làm chuẩn cho mọi giá trị... Cái chuẩn đó là tinh tuý của
lối sống, của văn hoá, đạo đức, của văn minh tiến bộ. Cô Hiền đả cô' gắng
gìn giữ lối sống đó, dù là trong hoàn cảnh khó khăn.
Anh Dũng đã sống đủng với lời mạ dạy về cách sống của người Hà Nội.
Năm 1965, giữa lúc cuộc kháng chiến chống Mĩ dang diễn ra ác liệt, vừa tốt
nghiệp trung học, Dũng tình nguyện xin vào Nam đánh Mĩ. Anh đã chiến đấu
suốt mười năm và may mắn trở về nguyên vẹn. Biết bap đồng đội của anh
không có mặt trong ngày toàn thắng. Dũng xúc động kể rằng 660 thanh niên
ưu tú của Hà Nội lên đường cùng anh ngày ấy, bây giờ còn lại khoảng chừng
trên dưới bốn chục. Hơn 600 người đã hiến dâng tuổi thanh xuân và sinh
mạng của mình cho sự nghiệp giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.
210