Page 215 - Những bài Làm Văn 12
P. 215

c


       Sông Đà quả  là  một môi trường  như thế.  Bản chất nó đã vậy,  ngòi bút tài
    ba của nhà văn càng làm cho bản chất ấy sắc nhọn thêm, dữ dội, nguy hiểm
    thêm  bội phần.  Cây cối, cỏ  hoa hai bên bờ, ánh sáng  nhà cửa,  làng bản ven
    sông  là  nằm  trong cảnh quan của sông,  những  cái  đó  thường  hiền  hoà,  tươi
    đẹp...  Nhưng trước  hết,  chúng  ta  hãy  nói đến  những  nét đặc trưng  nhất của
    Sông Đà.
       Cát là thứ bình thường  nhất.  Cát trên sông có  hại chăng là  khi  nó  nổi lên
    thành bãi, thành gò làm cho thuyền  bị mắc cạn. Có  mấy ai nghĩ rằng thứ hạt
    nham  nhám  ấy  của  Sông  Đà  lại  làm  loét cả  da,  còn  lội  nước  thì  đục  thủng
    gan bàn chân lỗ rỗ như những  vệt hà  đục thủng đáy và  mạn dưới các thuyền
    gỗ.  Như thế là cát dữ.
       Bờ  cũng chẳng  hiền.  Có  nơi  nó  dựng  vách  thành,  mặt sông chỗ  ấy đúng
    ngọ  mới có  mặt trời.  Có  chỗ  vách  đá  thành  chẹt lòng  Sông  Đà  như một cái
    yết hầu...  Có quàng con nai con hổ đã  có lần  vọt từ bờ này sang bờ kia.  Ngồi
    trong  khoang  đò  qua  quãng  ấy,  đang  mùa  hè  mà  cũng  thấy lạnh,  cãm  thấy
    mình  như đứng  ở  hè  một cái ngõ  mà  ngóng  vọng  lên  một khung  cửa  sổ nào
     trên cái tầng nhà thứ mấy nào vừa tắt phụt đèn điện...
       Lời văn  ở  đoạn  này gồm  những chi tiết chính  xác,  khoa học xen  lẫn  cảm
    quan của tác giả,  tạo nên  cảnh  Sông Đà  khi thì dữ dội,  nguy hiểm  trong cái
    hùng vĩ không  ngờ,  khi thì  pha chút hóm  hỉnh trong  những  nét  rất hiện thực
    như con nai con hổ vọt từ bờ này sang bờ kia, tưởng như lòng sông chỉ còn là
    cái dải yếm trong ca dao xưa.
       Gió Sông Đà cũng đáng sợ. ở quãng ghểnh  Hát Loóng là vương quốc của
     gió  phối  hợp với  nước, với  đá,  với  sóng thành  những  chỗ  xoáy:  nước xô  đá,
     đá xô  sóng,  sóng xô gió,  cuồn cuộn luồng gió gùn ghè suốt năm như lúc nào
     cũng đòi nợ xuýt,  {nợ xuýt là  nợ  không có  cũng  đòi),  mà  không  đòi  được thì
     cố bắt người lái đò và lật ngửa bụng thuyền ra.
       Cát,  vách  đá,  gió  đều  đáng  sợ  cả,  nhưng  không gì  đáng  sợ  bằng  cái hút
     nước.  Chắc tên  gọi  này  không  phải do tác giả  đặt ra mà  là của đồng  bào sở
     tại,  hoặc của  những  người  lái  đò  trên  Sông  Đà.  Nó  là  chỗ  nước  xoáy,  dòng
     nước  đương  chảy  xuôi  êm  ả,  bỗng  dưng  tới  đó  cứ  xoáy  tròn  thành  vòng  rất
     đẹp rồi trũng xuống như cái lúm đồng tiền trên đôi má xinh xinh. Ai ngờ đó  là
     chỗ  nguy  hiểm  nhất  cho  thuyền  đi  trên  sông.  Ban  trưa  thanh  vắng  ra  sông,
     chỗ bờ hõm thành vực, thấy những vòng xoáy ấy, trẻ con người lớn đều sợ hãi
     bởi đã từng nghe lời đồn đại mê tín rợn tóc gáy là chỗ đó Hà Bá và các vị thuỷ


     214
   210   211   212   213   214   215   216   217   218   219   220