Page 218 - Những bài Làm Văn 12
P. 218

thì là Hà Bá hút người xuống đáy... Do đó mà cái dữ của Sông Đà lại càng dữ,
    càng trỏ nên môi trường anh hùng ca hoàn toàn độc đáo.

       Cảnh  Sông  Đà  vừa  dữ  dội  vừa  hùng  vĩ.  Cái  hút  nước  rất  nguy  hiểm  và
    đáng sỢ, vậy mà  nhà văn tưởng tượng  là cứ chui  xuống đáy nước  rồi  lia máy
    quay phim  ngược lên  cái mặt giếng mà  thành giếng xây toàn bằng nước sông
    xanh ve một áng thuỷ tinh khối đúc dày...  thì nó lại trở thành cảnh đẹp và lạ có
    một không hai. Từ trên máy bay nhìn xuống, Sông Đà giống như cái dây thừng
    ngoằn ngoèo chứ không ai nghĩ rằng nó đã bao đời  /ám mình làm mẩy với con
    người Tây Bắc.  Có lúc lại thấy Sông Đà như một áng tóc trữ tình,  đầu tóc chân
    tóc  ẩn  hiện  trong  mây  trời  Tây  Bắc  bung  nở  hoa  ban  hoa  gạo  tháng  hai  và
    cuồn cuộn mù khói núi Mèo đốt nưdng xuân.  Màu  nước Sông Đà rất đẹp:  Mùa
    xuân  dòng  xanh  ngọc  bích,  chứ  không  xanh  màu  xanh  canh  hển  của  Sông
    Gâm,  Sõng  Lô.  Mùa  thu  nước  Sông  Đà  lừ lừ chỉn  đỏ  như da  mặt một người
    bầm đi vì rượu bữa...
       Nguyễn  Tuân  viết về  Sông  Đà  bằng  ngòi  bút  dạt  dào  cảm  xúc.  Tác  giả
    nhận xét:  Con  Sông Đà gợi cảm.  Có  lần  ông thấy nó  giống  như một cố nhân
    lâu  ngày mới gặp lại. Sông Đà xuất hiện đột ngột sau  một chỗ  ngoặt khỏi núi
    thành một vệt loang loáng  màu nắng tháng ba Đường thi “Yên hoa tam nguyệt
    há  Dưdng  Châu” (thơ  Lí  Bạch  trong  bài  Tại  lầu  Hoàng  Hạc  tiễn  Mạnh  Hạo
    Nhiên đi Quảng Lăng), ôi, cái  nắng giòn tan trên sông  lấp loáng vừa khói vừa
    nước mới đẹp đẽ, ấm áp làm sao! Bạn thơ của Lí Bạch ra đi vào giữa mùa hoa
    khói  ấy  có  thấy  rộn  lên  trong  lòng  chất  men  xuân  hay  không  thì  chưa  rõ ;
    nhưng  ỏ  đoạn  văn  này  thì  Nguyễn  Tuân  như  đang  đắm  mình  vào  đám  hội
    xuân của chuồn chuồn,  bưom bướm, của nắng giòn tan trên sông, của  cá dầm
    xanh quẫy vọt lên mặt sông bụng trắng như bạc rdi thoi, của đàn hưdu cúi đầu
    ngốn búp  cỏ  gianh  đẫm  sưong đêm, của  một nưdng  ngô  nhú  lên  mấy lá  ngô
    non  đầu  mùa,  của  Sông  Đà  thơ  mộng  trước con  mắt của thi sĩ Tản  Đ à:  Dải
    Sông Đà bọt nước lênh đênh,  Bao nhiêu cảnh bấy nhiêu tình...
       Sông nước, bến bờ tịnh không'một bóng người: Bờ sông/loang dại như một
    bờ  tiền  sủ.  Bỗng  dưng,  tác  giả  thèm  nghe  một tiếng  còi síplê  (tiếng  Pháp:
    sittlet là còi) của một chuyến xe lữa  Yên Bái - Lai Cháu để cho nỗi niềm cổ tích
    tuổi xưa  trở màu thành hiện đại, cho cảm  nghĩ đủ  hai chiều kim cổ. Cuối đoạn
    văn trữ tình này lại là một khoảng không gian khoáng đạt của dòng nước hiền
    hoà  đang  nhớ  các  bạn  thác  ghềnh;  của  giọng  người  miền  xuôi  thoáng  nhẹ,
    êm  êm  :  của  những  cánh  buồm  mỏ  rộng  tha  hồ  đón  gió  bốn  phương  trên


                                                                          217
   213   214   215   216   217   218   219   220   221   222   223