Page 213 - Những bài Làm Văn 12
P. 213

đêm  trăng  thanh  vắng  với  lời  văn  đầy  chất thơ  của  Satôbriăng.  Sông  Hằng
    hùng vĩ,  linh thiêng được miêu tả trong tác phẩm  Mahabharata lại hiện  ra hiền
    hoà,  kì  diệu  ở  thơ  Ta-go.  Sông  Vôn-ga,  sông  ĐơnhiéỊD  êm  đềm,  mơ  mộng
    trong văn Mác-xim Go-rơ-ki, Sô-lô-khốp... Mỗi dòng sông có một vẻ đẹp riêng
    nhưng không con sông nào đặc biệt như Sông Đà của Nguyễn Tuân.
       Sông Đà có nguồn gốc rõ ràng:  Nó khai sinh ở huyện cảnh Đông,  tĩnh  Vàn
    Nam  bên  Trung  Quốc lấy tên  là  Li  Tiên,  đi qua  một  vùng núi ác,  rồi đến  nửa
    đường  thì xin  nhập  quốc  tịch  Việt  Nam,  trưởng  thành  mãi  lên  và  đến  ngã  ba
    Trung Hà  thì chan hoà  vào sông Hồng. Tác giả  nói về  dòng sông  mà  như nói
    về con  người:  nào khai sinh,  nào xin nhập quốc tịch,  nào  trưởng thành...  Ngôn
    ngũ học cho rằng đó là nhân hoá, kì thực nó là nghệ thuật hoá, coi dòng sông
    có đời sống, có tính cách, có cá tính vô cùng độc đáo.

       Ngoài các yếu tố địa lí,  Sông Đà còn có các yếu tố lịch sử. Thời xưa, triều
    đình  nhà  Trần  lấy Sông  Đà  đặt tên cho  một lộ  là  Đà  Giang Lộ.  Chính  vì vậy
    trong  Truyền  kì mạn  lục của  Nguyễn  Dữ  có  truyệri  Đà  Giang  dạ  ẩm  mà  bối
    cảnh là cuối đời Trần.  Đà  Giang Lộ  là vùng đất tính từ Hưng  Hoá trở  lên,  bây
    giờ  gọi  là  vùng  Tây  Bắc.  Từ  Lai  Châu  xuôi  về  Hoà  Bình,  nối  nhau  bằng  sợi
    dây thừng (chữ của Nguyễn Tuân) khổng lồ  là Sông Đà, nếu nhìn từ trên máy
    bay xuống.
       Sông  Đà  còn  có  yếu  tố  cách  mạng.  Con  sông  trước  tiên  là  một  nguồn
    sống.  Miếng  nước,  con  cá,  đường thuỷ,  lưu vực phù  sa,  cơn  gió  mát mùa hè,
    nơi tụ  họp đầu tiên để  lập nghiệp thành tộc này tộc nọ  là ở ven các bờ sông.
    Nhiều  nền  văn  minh  bắt  nguồn  từ  những  dòng  sông.  Con  sông  là  trời  sinh,
    nhưng con  Sôno cũng do con  người tạo  nên  bằng công sức mình.  Lịch  sử dù
    biến thiên, Sông Đà vẫn là của dân xứ Tây Bắc. Nó dữ, nó hiền là một chuyện
    và con  người vẫn  ăn  ỏ  đời đời  kiếp  kiếp với  nó.  Không  nói chuyện  ngày xưa,
    chỉ nhắc  lại  hồi Tây  mới  sang  cướp  nước  ta,  ngưòi  dân  xứ  này  đả  cùng  nhà
    yêu  núớc  Cần  vương  Nguyễn  Quang  Bích  (tuần  phủ  Hưng  Hoá)  chiến  đấu
    đến cùng. Trong nhật kí hành quân bằng thơ của ông đã ghi lại bao nhiêu tên
    đất, tên  nước thuộc vùng  Sông Đà. Tiếp theo đó  là thời thực dân  Pháp cai trị
    cùng vói bọn  lang đạo,  địa chủ  gian tham,  độc ác:  Con sõng bị chúa đất từng
    vùng  đem  cắt ngang  ra  thành  từng khúc nhỏ  làm  cho  con  sõng ác  thêm! Đế
    quốc dóng đồn bót ven sõng,  tính dữ ác của con sông lại càng tàng thêm mấy
    lần.



    2 1 2
   208   209   210   211   212   213   214   215   216   217   218