Page 214 - Những bài Làm Văn 12
P. 214

Tuy  vậy,  người  dân  Tây  Bắc  không  chịu  rời  sông  Đà.  Dù  chưa  nghe  nói
   đến  cách  mạng  mà  năm trăm  thanh  niên  chèo đoàn thuyền  hàng trăm  chiếc
   xuôi về  Hà Nội chở thóc lên  Hoà Bình cho Tây đã không chịu được cảnh  mưa
   trên  nguồn giội xuống  đầu,  gió  sông  táp  vào  mặt cùng  những  lời  chửi  mắng,
   roi vọt của bọn quan lính áp tải, nên vào một buổi chiều Sông Đà nổi sóng, cá
   Sông  Đà  quẫy  mạnh,  họ  nhất  loạt  rút  cọc  chèo,  bơi  chèo  tiêu  diệt  gọn  cái
   trung  đội  áp  giải  ấy.  Người  lái  đò  Quỳnh  Nhai  kể  như vậy,  rồi  tiếp:  Bây giờ
   thỉnh  thoảng đi chở hàng mậu dịch chà chính phủ,  vẫn gặp lại một số anh  em
   cũ của cái đêm mưa bão đi trốn khỏi bến  Tà  Bú ấy...  Mười lăm năm đã  qua đi

   trên  Sông  Đà,  con  Sông  Đà  quê  hương  ngày  nay  đã  khác  trước  rồi...  Đoàn
   chuyên gia ta  và chuyên gia bạn đi nghiên cứu Sông Đà,  để rồi trị con sõng dữ
   tợn  này,  bắt nó  phải phục  vụ  cuộc sống  Tây Bắc.  Từ  đó  tới  nay  đã  trên  hai
   mươi  năm.  Công  trình  thuỷ  điện  Hoà  Bình  đã  xong.  Con  Sông  Đà  đã  được
   chặn  lại  để  làm  ra điện.  Hồ  chứa  nước dài  hàng trăm  kilômét là  khu  du  lịch,
   nơi  nuôi  cá,  là  đường  giao  thông  thuận  lợi,  không  còn  cảnh  lên  thác  xuống
   ghềnh nguy hiểm mặc dù vẫn rất hào hùng như thuỏ trước.

      Năm  1958,  nhìn thấy đoàn chuyên  gia nước bạn sang  khảo sát Sông Đà,
   Nguyễn Tuân  đã  nổi hứng  muốn  làm  một cán  bộ  thông tin  để  ghé  khắp các
   bến  lớn  bến  nhỏ  ở bờ bên phải,  ở bờ bên  trải Sông  Đà  mà  chuyển  đi cái tin
   mới ngồn ngộn sức sống này.  Niềm vui ấy không riêng cho một ai  mà cho tất
   cả  nhân dân Tây Bắc,  nhân  dân cả  nước.  Nó  hết sức lớn  lao vì nó  mang  rất
   nhiều ý nghĩa.
      Người  lái đò Sông Đà tuyên bô':  Chợ Bờ,  cái biên giới thuỷ phận cuối cùng
   của  đá  thác  Sông  Đà...  Từ chợ  Bờ xuôi dòng,  hết ghềnh  hết  thác.  Sông  Đà
   hình như hết cả đậm đà  với nhà đò. Như vậy, Sông Đà đúng với cái danh của
   nó  là  từ  chợ  Bờ trỏ  lên.  Phải  đúng  ba  trăm  cái thác đá  mới  là  Sông  Đà.  Để
   làm chứng cho lời nói của mình và thêm chút mắm  muối cho câu chuyện đậm
   đà chất sống,  người  lái đò  già  bình thêm:  Chạy thuyền  trên khúc sông không

   Có  thác,  nó đến dại tay dại chân  và buồn ngủ. Sông Đà đối với ông giống  như
   một trường thiên anh hùng ca.
      Tạo được môi trường anh hùng ca phải là cái gì dữ dội, nguy hiểm cao độ,
   khắc phục được phải  là thiên tài, tối thiểu  là tài  ba hiếm có.  Phải kiên trì, có
   khi liều xông vào chỗ chết để giành  lấy sự sống và tất nhiên cuối cùng  phải
   chiến thắng vẻ vang.


                                                                        213
   209   210   211   212   213   214   215   216   217   218   219