Page 219 - Những bài Làm Văn 12
P. 219

những con thuyền mình  nở chứ không phải là thuyền then đuôi én,  khiến cho
   cảm xúc của cả người viết lẫn người đọc cứ tràn ra mênh mang, bất tận.
      Sông Đà dữ dội nhưng Sông Đà cũng rất trữ tình.
      Trở  lại với  nhân vật chính  là  người lái đò  Sông Đà.  ông sinh  ra và  lớn  lên
   bên  bờ  Sông Đà,  uống  nước Sông Đà từ thuở  còn  để chỏm, chắc chắn  ông
   cũng  đã  từng  hằng  trăm  lần  ngụp  lặn  trong  dòng  sông.  Sau  mười  năm  lên
   ngược xuống xuôi, cầm lái bao phen đi về từ Lai Châu xuống tận  Hà Nội, thử
   hỏi có bến nào, thác nào, luồng nào mà ông không thuộc?! Mà con Sông Đà
   này  sức  cải  hoá  cúa  nó  là  ghê  gớm,  quyếtjiệt có  một  không  hai.  Cái  phép
   của sông  là  sắt đá  số một,  cho  nên  ỏ  ông  lái đò  này có  cái gì  mà  không  in
   đậm dấu ấn của con sông, không là sản phẩm của Sông Đà?!
      Từ hình dáng bên ngoài:  Tay ông lêu nghêu như cái sào,  chân ông lúc nào
   cũng khuỳnh  khuỳnh gò  lại như kẹp  lấy một cái cuống lái tưởng  tượng,  giọng
   ông ào ào như tiếng nước trước mặt ghềnh sông,  nhỡn giới ông vòi vọi như lúc
   nào cũng mong một cái bến xa nào đó  trong sưong mù.  Cuộc sống sông nước
   đã  rèn  luyện  cho ông  một thân hình cao  to  và gọn quảnh như chất sừng chất
   mun.  Cái  nghề  lái  đò  đã  khiến tất thảy những  người  lái đò  Sông  Đà chỉ khoẻ
   có đôi tay còn chân rất yếu,  chạy rất kém. Cử chỉ của ông lái đò này cũng đều
   theo  dáng  lái thuyền,  khi  ngắt  lời  người  khác,  ông  nhanh  như một  tay lái  rẽ
   ngang sông miết theo luồng thác bắt chéo.
      Cái dữ dội của Sông Đà có các ông  lái đò trị được. Chiến thắng ấy là  một
   nét đẹp: con người chiến thắng thiên nhiên. Ngay trong khi miêu tả cái dữ dội,
   tác giả  vẫn thỉnh  thoảng  pha  một chút vui  vui,  nghịch  nghịch  để  làm  cho cái
   cứng rắn, hiểm trở của thiên nhiên mềm đi ít nhiều.
      Làm  nghề  lái  đò,  ông  lái  hiểu  rõ  cấu  tạo  của  thuyền,  đò.  Tại  sao  con
   thuyền Tây Bắc mình thon chứ không  nỏ?  Phải là  thuyền  then đuôi én thì mới
   lách qua được các cửa luồng đá ép lại còn rất hẹp. cả chuyện cái buồm cũng
   vậy.  Lái đò Sông Đà ở thượng nguồn thì cần sào chống, chèo bới, cần nữa thì
   thêm  dây kéo,  ít khi dùng buồm, về  dưới xuôi,  nếu cần  buồm thì  can  hai cây
   sào  lại  thành  cột buồm  và  căng  cái  mui  ra  làm  buồm  mà  treo  lên.  Có  điều
   chân trời Tây Bắc và Sông Đà  thường là  vướng núi,  cái buồm di động trên lườn
   núi vốn không phải là  hình ảnh quen mắt của người dân hai bờ sông  Tây Bắc.
   Ông lái đò thuộc Sông Đà như thuộc lòng bàn tay. Sông Đà đối với ông chỉ co
   ý vị đậm  đà  từ Chợ Bờ trở ngược, về xuôi,  hết thác,  hết đá,  lái thuyền  dễ dại
   tay dại chân  và  buồn  ngủ.  Sông  Đà chỗ  nào vách  đá  dựng  đứng  như thành


   218
   214   215   216   217   218   219   220   221   222   223   224