Page 217 - Những bài Làm Văn 12
P. 217

Hết đá đến nước. Nước vốn êm dịu nhưng khi kết hợp với đá, với gió thì nó
    trở  nên  hung  dữ.  Nước  Sông  Đà  là  như vậy.  Tính  từ  Chợ  Bờ trở  ngược,  chỉ
    lắng nghe tiếng kêu đủ  kiểu của nước cũng đã thấy ghê:  Còn xa lắm mới đến
    cái thác dưới.  Nhưng đã  thấy tiếng nước réo gần  mãi lại réo  to  mãi lên...  LÚC'
    nghe như là  oán trách gì,  rồi lại như là  van xin,  rồi lại như là khiêu khích, giọng
    gằn mà chế nhạo.  Thế rồi nó rống lên như tiếng một ngàn con trâu mộng đang
    lồng  lộn  giữa  rừng  vầu  rừng  tre nứa  nổ lửa.  Tới  giữa  thác  thì  một  đằng  đá
    chặn, một đằng sóng luồng thuyền mà đánh vu hồi,  đồng thời reo hò làm thanh
    viện.  Có  lúc  nó  reo  như đun  sôi  lên  một  tĩãm  độ  muốn  hất cái  thuyền  đang
    phải đóng  vai một cái nắp ấm,  một ấm  nước sôi khổng lồ.  Nhưng  không  đâu
    tiếng  nước  nghe  lạ  như ở  những  cái  hút:  nước ặc ặc lên  như vừa  rót dầu sôi
    vào. Tiếng nước đã sợ, sức nước còn đáng sợ hơn. Mặt sông cũng có ổ gà: Đi
    vào  Ổ gà  sông  là  thuyền  bị giật xuống,  bị  dồi  lên.  Chỗ  thác,  mặt sông  chia
    thành  nhiều  luồng :  Có  luồng  đi lầm  vào  thì chết ngay,  có  luồng  đi  vào  đúng
    luồng rồi nhưng mà  không  trúng  tim  luồng  thì  vẫn  có  thể là  thập  tử nhất sinh
    như thường, ở những chỗ khác, nước có thể đội cả  thuyền lên,  bám lấy thuyền
    như đô  vật túm  thắt lưng ông đò  đòi lật ngũa ông  lái cho  phơi  bụng giữa  trận
    nước  vang  trời  thanh  la  não  bạt.  Dưới  ngòi  bút  tài  hoa,  phóng  khoáng  của
    Nguyễn Tuân, nước Sông Đà đã trở thành võ sĩ thực thụ.  Nó  đánh đến miếng
    đòn  độc  hiểm  nhất:  bóp  chặt lấy  hạ  bộ  người lái đò...  Bây  giờ  thì  nó  là  con
    ngựa bất kham đang tế mạnh trên sông đá. ông lái nắm chặt lấy được cái bờm
    sóng...  ghì cương lái... phóng nhanh  vào cùa sinh. Nước đành chịu thua nhưng
    đến  chỗ  cái  hút,  nó  rình  sẵn,  thuyền  nào  lơ  mơ  là  nó  rút  luôn  tận  đáy,  chết
     không kịp ngáp. Chẳng khác gì dân gian đồn Hà Bá lên lấy gỗ.
       Sông Đà  dữ quả  không sai với tiếng đồn.  Cát dữ,  bờ  dữ, gió  dữ,  hút nước
     dữ, tập trung cái dữ là  những  Thạch  Trận, đá và nước hùa nhau bẫy người lái
     đò vào chỗ chết. Tác giả đã dùng ngòi bút trăm màu và cặp mắt thiên lí nhãn
     của mình để đưa ra hàng loạt những hình, ảnh  khác nhau nhưng luôn luôn đắc
     địa, vừa có tính trí tuệ vừa có chất tạo hình, vượt xa thủ  pháp  mà ta quen gọi
     là  nhân  hoá  để  đi  vào  bản  chất  sâu  xa  nhất,  độc  đáo  nhất của  sự  vật,  trở
     thành  những  trang  viết biến  hoá  khôn  lường.  Đá  dưới  sông  mà, được tác giả
     miêu tả như là dân quân phục kích, là bộ đội giăng hàng bày trận, là tướng giữ
     cửa tử  cửa  sinh  trong  trận  đồ  Khổng  Minh,  là  tướng  trên  sân  khấu  tuồng,  là
     tướng thua trận trên chiến trường... Nước mà khi thì là tiếng kêu tâm trạng, khi
     thì là tiếng reo hò của quần chúng, khi thì là đô vật, khi là lực sĩ đội thuyền, khi


     216
   212   213   214   215   216   217   218   219   220   221   222