Page 397 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 397

Cậu bé là một phiên bàn đồng dạng của Xô-cô-lốp.  Hai mảnh hình hài trơ trọi
      trên dương thế. Thảm cảnh họ gặp phải đều đến từ chiến tranti.  Họ không có khả
      năng lựa chọn,  khi  những  kẻ bất nhân giáng tại  hoạ xuống cuộc đời.  có  sự khác
      biệt đôi chút giữa  hai sô  phận  này.  Xò-cô-lốp là  người  am  hiểu  và  nêm trải cuộc
      đời,  người  nhận thức nỗi đau  mất mát một cách sâu sắc và có thể diễn tả  nên lời
      (dĩ nhiên là chỉ một phần nào đó). Va-ni-a cũng cảm nhận được sự mất mát, nhưng
      chỉ trong phạm vi hẹp bởi giới hạn tuổi tác. ũẫu sao thì hai nỗi đau đã gặp nhau ắt
      hẳn sẽ có sự đổng cảm?
          4.  Ngưòi bố
          Xô-cô-lốp  là  người  bố,  một  người  bô vừa  mất đứa  con  duy  nhất  còn  lại trên
      đời. Sự mất mát ấy là nỗi đau cuối cùng, cũng là nỗi đau tột đỉnh của sự mất mát.
      Va-ni-a là người con. Cậu bé mất bô và mọi người thân trẽn đời. Cậu cần một nơi
      nương tựa.  Việc Xô-cô-lốp  nhận Va-ni-a  làm con xuất  phát từ những  mất mát bổ
      khuyết này.

          Tuy  nhiên,  ngay  trước  thời  điểm  Xô-cô-lốp  quyết  định  gắn  bó  cuộc  đời  với
      thằng bé theo cài cách “không còn gì có thể chia cắt mình với nó được nữa!  Mình
      sẽ nhận nó làm con”, thì Xô-cô-lô'p chỉ mới tình cờ trông thấy thằng bé và thích cặp
      mắt của  nó;  “cứ như những  ngôi sao sáng  ngời  sau trận  mưa  đêm”.  Mãi đến  khi
      thấu hiểu tình cảnh của chú bé, Xô-cô-lốp mới quyết định gắn bó cuộc đời anh với
      nó. Sự gắn bó này vô cùng cao cả. Thằng bé cần chỗ dựa, cần một người cha. Xô-
      cô-lốp liền thế ngay vào vị trí đó: “Va-ni-a, có biết ta là ai không  nào?”.  Nó hỏi lại
      nghẹn ngào: “Thể chú là ai?”. - “Là bố của con”. Thế rồi Xô-cn-lốp bước vào cuộc
      đời của Va-ni-a  như ià  một  người cha thực thu  -  người  từ chiến  trường  irở về tìm
      con.  Cuộc  nhìn  nhận,  với Xô-cô-lốp là  sự bao dung,  nhưiig với Va-ni-a thì đấy !à
      niềm hạnh phúc trọn vẹn. Cậu bé cứ ngỡ đấy là người cha thật của mình.
          Va-ni-a đã có một người  bố.  Cậu  bé tin vào điều  kì  diệu ấy:  “Nó nhảy chồm
      lên cổ tc’  hôn  vào  má,  vào  môi, vào trán và  kêu  rít lên,  kêu the thé vang  rộn cả
      buồng lái; “Bố yêu của con ơi! Con biết mà! Con biết thế nào bố cũng tìm thấy con
       mà! Thế nào cũng tìm thấy mà! Con chờ mãi mong được gặp bố!” . Điều này chứng
      tỏ,  tuy  còn  bé  nhưng  Va-ni-a  cũng sống  với thế giới  nội tâm  gần  như người  lớn.
       Cậu  bé  cũng  có  kí  ức.  Kí  ức  quả  đỗi  đau  buồn  về  những  mất  mát  mà  cậu  phải
       gánh chịu.  “Thằng  bé  hoạt bát đến thế mà  bỗng  nhiên  không  biết vì sao lại lặng
       thinh, tư lự,  chốc chốc liếc nhìn tôi dưới đôi hàng  mi dài cong vút, và  lại thà dài”.
       Thế  nhưng,  mọi  bất  hạnh  gộp  lại  ây  vẫn  không  thể  nào  ngàn  cản  được  chút  hi
       vọng mong manh nhưng luôn thường trực trong lòng cậu bé về việc bố cậu sẽ trở
       về.
           Hi vọng  này  không chỉ thắp sáng khát vọng sống,  mà  còn  rất  nhân văn đến


       396
   392   393   394   395   396   397   398   399   400   401   402