Page 392 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 392
mới viết lại và cho in từng chương trên tạp chí Thế giới mới iis năm 1954 - 1959
mới hoàn thành.
Trong chiến tranh vệ quốc, Sô-lô-khốp cho in truyện ngắn mang tính thời sự:
Khoa học căm thù. Hoà bình lập lại, ông viết thiên truyện ngắn bất hủ: số phận
con người... Ngày 21 - 2 - 1984, Sô-lô-khốp qua đời tại quê nhà, bên dòng sông
Đỏng. Ông là một trong những tấm gương lao động kì vĩ, hiện thân cho ý chí vươn
lên của những nhà văn chân đất.
II- Phong cách: Là nhà văn cách mạng, văn phong Sô-lỏ-khốp mang đậm
tính sử thi và tính chiến đấu cao cả. ông tái hiện con người cá nhân trong mối
quan hệ quan hệ biện chứng với cộng đồng. Đi sâu vào những ngõ ngách sâu kín
của tâm hồn, Sô-lò-khốp cho thấy sự tài hoa trong việc trình xuất những nẻo khuất
sâu thẳm trong suy nghĩ, tình cảm con người.
ở Số-lô-khốp chất lãng mạn bay bổng kết hợp chặt chẽ với suy tư, triết lí về
cuộc đời. Bao giờ cái nhìn của ông cũng lộ vẻ cảm thông cho những mảng đời chịu
nhiều đau đớn, bất hạnh, ồng tố cáo tội ác của những thê lực tàn hại và cướp đoạt
hạnh phúc con ngươi, ông ca người những con người giàu tình thương, nghị lực và
sống có trách nhiệm với bản thân và cộng đồng.
III- Xuất xứ: Văn bản được trích từ truyện ngắn cùng tên, được in trên báo Sự
thật {L\ên Xô) ngày 3-12-1956.
III- Tóm tắt cốt truyện: Trên miền thượng lưu sòng Đông, mùa xuân đầu tiên
sau chiến tranh, tôi cùng đi xe ngựa với một đồng chí đến làng Bu-ca-nốp-xcai-a.
Phải mất sáu tiếng đồng hồ, hai người mới vượt được khoảng ba chục cây số, tới
bến đò qua con sòng E-lan-ca.
Tôi phải bỏ lại ngựa, vượt sông trên một con thuyền đáy phằng ọp ẹp không
chở nổi quá ba người. Thuyền vừa rời bến thi từ đáy thuyền mục ruỗng, nước cứ
phun lên thành vòi. Mọi người dùng đủ thứ sẵn có trong tay trám các lỗ Jiúng và
tát nước cho đến lúc cập được vào bờ.
Gần đấy, trên bờ cát, có một hàng rào đổ rạp, tôi ngồi xuống, định lấy thuốc
hút, nhưng bao thuốc đã ướt đẫm nước. Lúc đó, trời đã đứng bóng, tôi hi vọng
thuốc lá sẽ chóng khô. Lát sau, tôi thấy từ phía mấy ngôi nhà cuối xóm, một người
đàn ông đang bước ra đường cái. Anh ta dắt tay một em bé khoang chừng năm,
sáu tuổi. Cả hai mệt nhọc lê bước đi về phía bến đò. Hai người chào nhau rồi
chuyện trò. Người đàn ông tên là An-đrây Xô-cô-lốp, có “đôi mắt như bị phủ tro,
chan chứa một nỗi buồn thê thảm chết chóc đến nỗi ta không dám nhìn”. Tôi quan
sát thấy thằnq bé ăn mặc giản dị nhưng toàn đồ tốt. Còn người bố thì ăn mặc
tuềnh toàng. Anh ta bảo thằng bé ra chỗ bờ nước chơi rồi bắt đầu kể câu chuyện
về cuộc đời mìn l i.
391