Page 389 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 389

đường. Người ta đi mãi thì thành đường thôi” (Cố hương).  Ngay đoạn mỏ đầu văn
        bản, “con đường” đâ xuất hiện; “Ngoài đường, trời tối om, và hết sức vắng. Chỉ mặt
        đường xám là trông thấy rõ”. Đấy là con đường  lão  Hoa đi  mua  ‘1huốc” cho con.
        Con đường vắng và tối ấy là dấu  hiệu thảm hoạ đối với gia đình lão. ở đoạn cuối
        văn bản, con đường lại xuất hiện: “Miếng đất dọc chân thành  phía  ngoài cửa Tây
        vốn là đất công,  ở giữa có con đường  mòn  nhỏ hẹp, cong queo,  do những  người
        hay đi tắt giẫm mãi mà thành đường”. “Con đường” đó là “ranh giới tự nhiên” giữa
        hai khu mộ “chết chém hoặc chết tù” và khu mộ của “những người nghèo”.
            “Con đường” ấy là biểu tượng của sự ngăn cách.  Hai khu mộ, hai người mẹ ra
        viếng  m j con.  Mỗi  nấm  mộ nằm  mỗi bên đường.  Hai  người  mạ  không  biết  nhau.
        Động  lực để  họ  đến  bên  nhau và thông cảm  nhau,  đó chính  là  những  bông  hoa
        trên mộ người bị chết chém mà theo lời độc thoại của  người mẹ là “hoa không có
        gốc, không phải dưới đất mọc lên! Ai đã đến đây? Trẻ con không thể đến chơi. Bà
        con  họ  hàng  nhất định  là  không  ai  đến  rồi!.., Thế này  là  thế nào?”  câu  hỏi  cuối
        cùng này khiến người mẹ liên tưởng đến việc oan hổn con hiện về. Bà nguyền rủa
        những  kẻ giết con  bà  “chúng  nó giết con  rồi chúng  sẽ  bị  báo  ứng thôi” .  Kì thực,
        những  bông  hoa  đó,  giống “con đường”,  là  hình ảnh ẩn  dụ,  thể  hiện  hi  vọng của
        tác  giả về  ngày chiến  thắng  của  cách  mạng, về  loại thuốc có thể cứu  được căn
        bệnh hiểm nguy của thời đại.

            Mối  đồng cảm vì  nỗi đau  buồn  mất con đã  kéo hai bà  mẹ xích gần  nhau  lại.
        Bà Hoa đóng vai người chủ động khuyên giải bà kia và giục, “Ta về đi thôi!” Hai bà
        mẹ cùng bước đi trên một con đường. Giữa họ không còn sự xa lạ. Giữa họ không
        còn khoảng cách.

            Máu của  người con của bà  mẹ kia  không cứu được tính  mạng của  con  người
        mẹ này. Điều đó thì họ không hề biết hoặc nếu có thì chi bà Hoa biết mà thôi. Linh
        hổn con của  hai người mẹ, một là nạn nhân của chế độ bạo tàn,  một là nạn nhân
        của căn bệnh hiểm nghèo và lối chữa tri xuẩn ngốc hẳn là hài lòng khi thấy hai bà
        mẹ cùng sánh  bước trên  một con đường.  Tiếng kêu của con quạ cuối truyện  phải
        chăng là để bày tỏ sự tán thành ấy?
            Con đường của  thuốc vận  động  như sau:  mua  thuốc (lão  Hoa) -  uống  thuốc
        (Thuyên) - bàn luận về thuốc (Cả Khang) - hậu quả của việc dùng thuốc (Thuyên,
        vợ chồng lào Hoa). Đấy là con đường bế tắc. Thứ thuốc tẩm máu người kia sẽ vĩnh
        viễn không thể cứu sống được bất kì ai. Nhận thức được điều này, thì mọi người sẽ
        thấy con đường của thuốc sẽ chính là con đường cách mạng kia.



                                                                    LÊ  H U Y  BẮC


        388
   384   385   386   387   388   389   390   391   392   393   394