Page 393 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 393

Anh ta sinh trưởng ỏ tỉnh vỏ-rô-nè-dơ năm  1900.  Hổi nội chiến phục vụ trong
       Hồng quân, ở sư đoàn Kích-vít-de. Năm  1922 đói kém, anh trôi dạt tới Ku-ban làm
       thuê mới sống sót. Gia đình anh ở nhà đều chết đói. ít lâu sau, anh lấy vợ. Vợ anh
       lớn  lên  trong  trại  mồ  côi.  Cò  là  một  cô  gái  hiền  hậu  luôn  chịu  khó  lo  toan  cho
       chồng con. Anh rất yêu thương vợ. Hai vợ chồng sinh được một con trai và hai con
       gái. Anh chăm chỉ làm lụng nuôi vợ con. Sau đó, anh học nghề xe hơi và lái xe vận
       tải. Mười năm trôi qua, gia đình anh thêm hạnh phúc. Các con anh đều học giỏi và
       ngoan ngoãn. Anh rất tự hào.về chúng.

           Chiến tranh nổ ra. Anh nhận giấy báo nhập ngũ. Chia tay với gia đình đầy bịn
       rịn, anh linh cảm về điều bất trắc. Giọng anh run run khi kể lại kỉ niệm ấy.

           Anh  được biên  chế vào đơn  vị  lái  xe  ngoài  mặt trận.  Anh  thường  nhận  được
       thư nhà. Chưa được một năm, anh đã hai lần bị thương, nhưng cả hai lần đều nhẹ,
       rồi anh bị lính Đức bắt làm tù binh ở gần Lò-đỏ-ven-ki vào tháng 5 - 1942. Bọn Đức
       giải  anh về hướng tây. Trong đoàn tù  binh, nếu có ai gục ngã thì  liền  bị  bắn chết.
       Anh  được đồng  đội cứu thoát trong  gang tấc. Áp tải  họ là  những  tên  lính Đức tàn
       bạo, dẫu thế, trong đêm người bác sĩ quân y vẫn lần đi chữa bệnh cho mọi người.
       Có nhiều người bỏ trốn nhưng đều bị bắn chết.

           Đêm  đến,  mọi  người  khốn  đốn vì  gần  như trụi  trần  trước  giá  lạnh  và  thương
       tích.  Có một kẻ độc ác muốn tố cáo đại đội trưỏng của mình với bọn  phát xít. Anh
       không thể chấp nhận được kẻ đốn  mạt ấy nên  đã  giúp viên  đại đội trưỏng  kia trừ
       khử hắn.
           Sáng  hôm sau,  bọn Đức mang  bắn  một người  Do Thái và  ba chiến  sĩ Nga vì
       những người này có ngoại diện giống người  Do Thái. Anh tìm cách bỏ trốn, nhưng
       chỉ đến  ngày thứ tư,  anh  bị  bắt và  bị  hành  hạ  khủng  khiếp  hơn.  Hai  năm  làm tu
       binh, chúng đã dẫn anh đi chẳng còn thiếu chốn nào; khắp nửa nước Đức, đến cả
       những  vùng  rừng  đất  xa  xôi,  ăn  uống  kham  khổ  và  làm  những  còng  việc  nặng
       nhọc  như đập đá  dưới trời giá  lạnh.  Buồn  hơn  là tin tức chiến thắng của  bọn Đức
       vẫn tiếp tục đưa đến. Anh cất lời ca thán sự độc ác của bọn chúng, thế là có người
       báo cáo với chỉ huy Đức.
           Gã  Muy-lơ nói  thạo tiếng  Nga,  cho gọi  xỏ-cô-lốp  lên.  Hắn  nói  sẽ  tự tay  bắn
       chết anh. Trước khi  bắn, hắn  mời anh  uống  rượu với  bánh  mì để mừng cho chiến
       thắng  của  quân  Đức,  anh  không  uống.  Hắn  biết vậy  bèn  bảo  anh  uống  cho  cái
       chết của  chính  mình,  anh  đồng  ý.  Anh  uống  hết hai  cốc nhưng  không  chịu động
       đến  bánh  mì  cho  dù  đói  khủng  khiếp.  Sau  chén  rượu  thứ ba,  anh  mới  cắn  đến
       miếng  bánh  mì.  Bọn Đức,  đặc  biệt là  tên  chỉ huy cảm  phục  lòng  dũng  cảm,  can
       trường của anh  nên đã tha chết cho anh và còn tặng cho một khúc bánh và mẩu
       mỡ lợn. Anh mang về trại chia đều cho mọi người.


        392
   388   389   390   391   392   393   394   395   396   397   398