Page 366 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 366

nếu người đọc xem Bê-li-cốp là kẻ hoàn toàn xấu, đáng bị phỉ nhổ tuyệt đối thì thật
    chưa  hiểu  hết dụng ý của  Sê-khốp,  bởi  nếu chỉ khắc họa  Bê-li-cốp  mang cái xấu
    một chiều  thì  đấy chỉ là  cách xử lí hình tượng của  các cây  bút  hạng  hai.  Với  Sê-
    khốp  hay  bất cứ nhà  văn  thiên tài  nào,  hình  tượng  của  họ  luôn  mang tính  lưỡng
    diện.  Bê-li-cốp vừa là tội  nhân  nhưng đồng thời y cũng là  nạn  nhân của chính sự
    khủng bố của những kẻ thống trị đương thời.
        Điểm  dễ  nhận thấy  nhất cho tính nạn nhàn  này là  Bê-li-cốp  luôn sống trong
    trạng thái lo sợ, thấp thỏm vi điều gì đó đầy  hiểm  nguy đối với  bản thân sắp sửa
    xảy  ra.  Lo  sợ  là  nguyên  nhân  khiến  Bê-li-cốp  phải  chui  vào  bao  và  muốn  mọi
    người xung  quanh  phải chui vào  bao. Đấy chính  là  động cơ để  Bê-li-cốp  khuyên
    can  Cô-va-len-cô để dẫn đến xung đột đáng tiếc xảy ra.  Hành vi của  Bê-li-cốp là
    trái tự nhiên,  không tuân theo quy luật phát triển thông thường của xã  hội; còn lối
    sống của chị em nhà Cô-va-len-cô thì hồn nhiên như đất trời. Sê-khốp nhấn mạnh
    họ là những người mói chuyển đến, những người chưa hề biết sợ sự khủng bô của
    kẻ ‘trong bao” kia.
        Bê-li-cốp là biểu tượng cho “vật cản” bước tiến xã hội. Chị em Cõ-va-len-cô là
    biểu tượng cho một lối sống mới. Thế là bùng nổ mâu thuẫn. Sức trẻ và cách sống
    tự do của Cò-va-len-cô chiến thắng. Bê-li-cốp bị đẩy làn lông lốc xuống cầu thang.
    Cú ngã không gây ra cái chết về mặt thể xác của Bê-li-cốp. Chỉ có cách thức tống
    tiễn của  Cô-va-len-cô,  cũng  như tiếng cười  “ha  ha  ha”  hồn  nhiên của Va-len-ca
    cùng ánh mắt của mấy người bạn cô mới gây nên cái chết tinh thẩn của Bê-li-cốp.
    Một khi tinh thần không đứng vững thì thể xác cũng tan biến theo.
        Cái chết ấy xuất phát từ hai nguyên nhân: Bê-li-cốp xấu hổ và Bê-li-cốp lo sợ
    sự việc đến tai ông hiệu taíởng, õng thanh tra. Trong tác phẩm, đây là hai đại diện
    của chính quyền.  Họ là  những nhân vật phiếm chỉ,  không tên tuổi nhưng lại có uy
    quyền  vô  biên.  Hai  nhân  vật  vô  hình  này  (bởi  ngài  hiệu  trưởng,  ông  thanh  tra
    không hề xuất hiện), hiện diện trong tác phẩm thông qua nỗi lo sợ của chính Bê-li-
    cốp.  Tâm  lí  khiếp  sợ  tạo  điều  kiện  cho  cái  ác  tổn  tại  và  cũng  chính  cái  ác  là
    nguyên  nhân  gây  nên  nỗi  sợ ám  ảnh  kia.  ở đây  đã xuất  hiện  hiện tượng  lặp và
    phản ứng dây chuyền. Bê-li-cốp sợ hai người này, còn giáo chức và dân thành phố
    thì lại sỢ Bê-li-cốp. Do vậy, Bê-li-cốp là hình tượng đứng ỏ  vị trí trung gian. Hắn vừa
    là kẻ khủng bố, vừa là kẻ bị khủng bố, bị trấn áp.
        a) Cô-va-len-cô - người trân áp
        Trong văn bản, Bê-li-cốp trực tiếp bị trấn áp bởi Cỏ-va-len-cô - người đại diện
    cho lẽ  phải,  công  lí.  Sau  khi  nghe  Bê-li-cốp lập luận theo  kiểu  “trong  bao”:  “Nếu
    thầy  giáo  đi  xe  đạp  thì  học  sinh  sẽ  làm  gì?  Lũ  trẻ  chỉ còn  thiếu  nước  là  đi  đầu
    xuống  đất thỏi, vả lại  nếu  không có chỉ thị  nào cho  phép thì ta  không  được làm.
    Hôm qua tôi sợ phát kinh lên đấy!  Khi tôi nhìn thấy chị của  anh,  mắt tôi  hoa  lên.
    Đàn bà con gái mà đi xe đạp thì quả là chuyện kinh khủng!” thì Cô-va-len-cô cảnh


                                                                           365
   361   362   363   364   365   366   367   368   369   370   371