Page 367 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 367
cáo: “Con nào thằng nào chõ mũi vào chuyện riêng của nhà ta, ta cho chầu Diêm
Vương tất!”. Diễn biến xung đột giữa Bê-li-côp và Cô-va-len-cô phát triển theo các
bước sau;
1) Bê-li-cốp khơi mào: chuyện về bức biếm hoạ và chuyện hai chị em Cô-va-
len-cô đi xe đạp.
2) Cô-va-len-cô khó chịu (hai lần hỏi cộc lốc): “Vì sao vậy?”, “Nhưng mà ông
muốn cái gì mới được chú?”.
3) Bê-li-cốp lên giọng dạy dỗ: chuyện đi xe đạp mà đến tai ông hiệu trưởng,
ông thanh tra...
4) Cô-va-len-cò phản ứng: chuyện đi xe đạp chẳng liên quan đến bất kì ai,
doạ sẽ cho kẻ sinh sự chầu Diêm Vương.
5) Bé-li-cốp “tái mặt đứng dậỹ’ đe doạ: “Đùng bao giờ ăn nồi như thế về cấp
trên. Anh cần phải có thái độ kính trọng đối với chính quyềrf..
6) Cô-va-len-cô nhìn Bê-li-cốp bằng con mắt hằn hỌcỊ khẩng định mình là
người trung thực và không ưa những tên mách lẻo.
7) . Bê-li-cốp vẻ mặt “hốt hoảng”, điệu bộ ‘luống cuống” (vì chưa từng bị trấn
áp như thế): sợ người khác xuyên tạc nên phải báo cáo với ngài hiệu trưởng.
8) Cô-va-len-cô giận dữ: túm cổ áo Bê-li-cốp, xô mạnh cho lộn nhào xuống
cầu thang.
9) Bê-li-cốp bình an đứng dậy sờ xem có còn kính hay không.
Qua chín tình tiết diễn biến (chủ yếu đưỢc thực hiện qua đối thoại), chúng ta
nhận thấy đến đối thoại thứ năm, người kể mới miêu tả “nét mặt” của Bê-li-cốp.
Việc miêu tả được thực hiện hai lần, nhưng là hai diện mạo đối nghịch. Lần đầu
(đối thoại 5), vẻ mặt Bê-li-cốp tức giận. Lần sau (đối thoại 7), vẻ mặt Bê-li-cốp sợ
hãi. Rõ ràng, Bê-li-cốp không thể là kẻ mạnh. Thực chất hắn là kẻ vong thân, bị
người khác làm cho méo mó, dị dạng. Dễ nhận thấy điều này qua đối thoại của
hắn. Hắn không hề nhân danh cá nhân hay ước muốn của bản thân mà luôn phải
dựa dẫm vào người khác, nhân danh chính quyền và những kẻ nắm quyền cai trị.
b) Cái chết của Bê-li>cốp và những kẻ khủng bố đích thực: ngài hiệu
trưởng, ngài thanh tra và ngài vô hình
Người góp phần gây nên cái chết của Bê-li-cốp lại chính là người trong mộng
của hắn, Va-ren-ca. Ngay khi hắn lóp ngóp đứng dậy thì “Va-ren-ca và hai bà nữa
cùng đi đàu về”. Họ chứng kiến cảnh tượng khôi hài đó. Va-ren-ca cứ nghĩ Bê-li-
cốp bị vấp ngã nên phá lên cười “ha-ha-ha!”. Tiếng cười này đến sau đoạn người
kể đọc suy nghĩ của Bê-li-cốp: “Thà tự vặt cổ, bẻ gãy chân mình đi còn hơn là biến
thành trò cười cho thiên hạ. Bây giờ thi trước sau gì cả thành phố chả biết”. Như
thế, điều Bê-li-cốp lo sợ không phải là cú ngã mà là sợ bị biến thành trò cười. Ý
thức về nhân phẩm của Bê-li-cốp được nhấn mạnh. Đến đây người đọc thấy rõ
ràng sự khủng bố của Bê-li-cốp đối với mọi người là do vô tình. Bản thân hắn
366