Page 339 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 339

mê-ô.  Nhưng Ca-piu-lét đã  kịp thời xuất hiện  ngăn  họ lại bởi ông  không  muốn có
   đổ máu ở vũ hội.
       Rô-mê-ô  trò  chuyện  với  Giu-li-ét  rồi  ngỏ  lời  muốn  hôn  tay  nàng.  Nàng  cho
   phép bởi tâm hồn đã rất xao động trước chàng trai lịch thiệp. Sau đó Rò-mê-ô xin
   được  hôn  môi  nàng và  khi  không thấy có dấu  hiệu  phản đối,  Rô-mê-ô  hôn  nàng.
   Nhũ  mẫu của Giu-li-ét vào làm gián đoạn cuộc tâm tình của  họ. Giu-li-ét đến chỗ
    mẹ nàng. Nhũ mẫu nói cho Rò-mê-ô biết nàng là con gái Ca-piu-lét.
       Từ hỏm  ấy,  Rô-mê-ố  ngây  ngất vì  tình  yêu  tới  mức  không  thể  về  nhà  ngủ.
    Chàng vượt tường vào nhà Giu-li-ét,  nấp trong vườn cây ngay bên dưới ban công
    dẫn đến phòng nàng. Rô-mê-ô ngạc nhiên khi thấy Giu-li-ét tì tay lên lan can ngay
    phía trên  chàng.  Ngỡ  chỉ có  một  mình,  nàng  nói  về  Rô-mê-ô và  thốt  lên  lời  ước
    rằng giá mà chàng không phải là Môn-ta-ghiu.  Nghe những lời ấy, Rô-mê-ô không
    thể im lăng nữa. Chàng lên tiếng. Thoạt tiên, Giu-li-ét hoảng sỢ nhưng khi nhận rõ
    đó là Rô-mê-ô thì nàng bối rối và xấu hổ bởi chàng đã nghe được lời thú nhận tình
    cảm của  mình.  Sau  đó,  hai  người thề  ước tình yêu với  nhau.  Giu-li-ét  nói với  Rô-
    mê-ô rằng  nàng  nhận lời cầu  hôn của chàng và hẹn chàng sáng  hôm sau sẽ thu
    xếp làm lễ cưới.
        Rô-mê-ô đến  nhà thờ gặp tu  sĩ Lâu-rân  nhờ ông giúp làm  lễ cưới.  Nghĩ rằng
    cuộc kết hôn này sẽ xóa tan mối cừu thù giữa hai dòng họ Môn-ta-ghiu và Ca-piu-
    lét,  Lâu-rân  hứa  sẽ làm  lễ thành  hôn cho  họ.  Sáng  hôm  sau  hỏn  lễ  được  bí mật
    tiến  hành.  Giu-li-ét vội  quay về  nhà  nên  hai  người  không  có  nhiều  thời  gian  bên
    nhau.  Trước lúc chia tay,  Rô-mê-ô  hứa sẽ đến  gặp  nàng  vào tối  ngày  hôm  ấy ở
    trong vườn, phía dưối ban công.
        Cũng trong ngày, Rô-mê-ô cùng các bạn là Mơ-kiu-xi-ô và Ben-lò-vi-ô đang đi
    trên đường thì chạm trán với Ti-bân và  các thành viên  khác của dòng  họ Ca-piu-
    lét.  Ti-bân,  vẫn  nuôi  mối  hận với  Rô-mê-ô,  đã  lên  tiếng  khiêu  khích  chàng  bằng
    cách chế giễu  Mơ-kiu-xi-ô về việc kết bạn với  một kẻ  Môn-ta-ghiu  đáng ghét. Để
    giữ danh dự cho bạn và mình, Mơ-kiu-xi-ô không chịu được khi Ti-bân gọi Rô-mê-ô
    là thằng khốn, đã tuốt kiếm giao đấu với Ti-bân.  Rô-mê-ô vì  không  muốn làm tổn
    thương đến nhà Ca-piu-lét, đặc biệt là Ti-bân,  người Giu-li-ét yêu quý,  nên đã tuốt
    kiếm ngăn hai bên. Ti-bân lợi dụng cơ hội luồn gươm dưới tay Rô-mê-ô, đâm trọng
    thương Mơ-kiu-xi-ô rồi bỏ chạy.
        Mơ-kiu-xi-ô tử thương. Ti-bân lại xuất hiện. Rô-mê-ô hết kiên nhẫn đã rút kiếm
    đánh nhau với Ti-bân và đâm chết anh ta. Mọi người đổ xô đến hiện trường. Vương
    chủ ra lệnh phát lưu Rô-mê-ô. Chàng phải rời Vê-rô-na ngay lập tức. Trong khi đó,
    Rô-mê-ô trốn đến tu  phòng của tu sĩ Lâu-rân sau  khi giết Ti-bân để chờ tin  phán
    quyết.  Tu  sĩ khuyên  chàng  tối  hôm ấy sẽ  đến  gặp vợ và sáng  hôm  sau  phải tìm
    cách lánh đi Man-tua, đợi ỏ đấy cho tới khi tu sĩ tìm được dịp thuận lợi để còng bố
    hôn lễ của hai người.  Nghe theo lời khuyên, Rô-mê-ô đến gặp Giu-li-ét. Sáng hôm
    sau chàng tư biệt nàng đi đến Man-tua.
        Trong  lúc đó,  cha  của  Giu-li-ét  quyết  định  đã  đến  lúc  nàng  phải  lấy chồng.

    338
   334   335   336   337   338   339   340   341   342   343   344