Page 335 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 335

nên kết thúc ở chỗ hồn Trương Ba chết, anh hàng thịt chết, cu Tị chết,  nhưng Lưu
      Quang Vũ rốt cuộc cũng không thể nào thoát ra được cái bóng cổ tích, bằng cách
      để  hồn  Trương  Ba  thuyết  phục Đế Thích  cho cu  Tị  sống  lại.  Với  hồn  Trương  Ba
      đấy là việc làm đúng. Và Đê Thích vốn dĩ và luôn là một ông tiên sống trên trời, xa
      ròi thực tiễn trần  gian  nên  đã  làm theo  lời  hồn  Trương  Ba,  trả  hồn  lại  cho  cu  Tị.
      Hồn Trương  Ba trong  hành động  này đã trở thành tiên Đế Thích.  Không  biết liệu
      cu Tị có rơi vào bi kịch như cách của hồn Trương Ba hay không?
          3.  Ngôn ngữ kịch hay những tiếng nói đa âm

          Xét từ khía  cạnh tính  chất của  ngôn  ngữ nhân vật,  ngôn  ngữ của vở kịch  có
      hai dạng chính. Một là ngôn ngữ khước fửvà hai là ngôn ngữ dụ dỗ. Xung đột kịch
      được triển khai trên  mạch đối thoại của  hai  kiểu  ngôn từ này.  Hồn Trương  Ba  nói
      tiếng nói  khước từ.  Những  người trong gia đình  hồn Trương  Ba cũng  nói tiếng  nói
      khước từ. Còn lại từ Đế Thích đến xác hàng thịt đều nói theo lối dụ dỗ. Điểm đáng
      lưu ý là cả hai kiểu tiếng nói này đều xuất phát từ lợi ích bản thân nhân vật.
          Hồn Trương  Ba  khước từ xác hàng thịt là để giữ sự cao cả của tinh thần: “Ta
      vẫn có một đời sống riêng: nguyên vẹn, trong sạch, thẳng thắn”.
          Hồn Trương Ba khước từ sự sống do Đế Thích ban cho là vì:  “Không thể bên
      trong một một đằng, bên ngoài một nẻo được. Tôi muốn được là tòi toàn vẹn” .

          Và cũng vì Đế Thích giúp hồn Trương Ba không phải hoàn toàn hồn nhiên mà
      có mục đích. Trước hết là vì các tiên trên trời sai nên ông ta cố sửa sai và nếu hồn
      Trương Ba chết đi thì ý nghĩa sống của ông ta với tư cách là một tiên cờ vô địch sẽ
      không còn ai  biết đến  nữa:  “Nhờ ông đánh cờ với tòi,  người trên trời dưới đất mới
      biết tôi cao cờ như thê nào! Ngoài ông ra, không ai dám đọ cờ với tôi. ông chính là
      lẽ tồn tại của tôi”.
          Hồn Trương Ba không chấp nhận luận thuyết đó và khẳng định nếu như có còn
      sống, thì hồn cũng sẽ không đánh cờ với Đê Thích nữa: “Đánh cờ với ông chán lắm!
      Không có gì chán bằng đánh cờ với tiên!”.  Quả là  một chân  lí!  Có nhiều  người biết
      nhưng thật hiếm người có đủ can đảm để nói ra.

          Ngôn ngữ kịch luôn có xu  hướng đi vào chiều sâu của triết lí.  Những triết lí có
      tính gợi mở, tính  hạ  bệ,  lột mặt nạ, giải thiêng thần thánh  mà  mục đích cuối cùng
      của  nó  là  nhằm tôn  vinh con  người với  những  khát vọng,  mơ ước  rất đời thường.
      Tính chất giải thiêng này là sản phẩm của tư duy hậu hiện đại. Có thể Lưư Quang
      Vũ chưa tiếp cận với lí thuyết những bằng trực cảm thiên tài của một nhà văn, ông
      đã đi đúng con đường văn chương nhân loại lựa chọn.
          Trong truyện  dân  gian,  cốt truyện  hồn  Trương  Ba  còn  hàm  chứa  tiếng  cười.

      334
   330   331   332   333   334   335   336   337   338   339   340