Page 344 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 344

của em thỏi.  Nếu chẳng  phải  là  người  họ Môn-ta-ghiu thi chàng vẫn cứ là chàng.
    Mỏn-ta-ghiu là cái gì nhỉ? Đó đâu phải là bàn tay, hay bàn chân, hay cánh tay, hay
    mặt mũi,  hay một bộ phận  nào đấy của cơ thể con  người”.  Giu-li-ét đã  phân chia
    Rô-mê-ô ra làm hai con người: con người bằng xương thịt cụ thể và con người của
    định kiến xưa cũ trừu tượng. Nàng yêu con người bằng xương bằng thịt kia.
        Con người thời Phục hưng sau mười thế kỉ đằng đẵng sống dưới giáo lí thánh
    kinh  mơ hồ  bỗng  nhận thức  rằng  những  giá trị đúng  đắn  nhất về  con  người  phải
    xuất phát từ mối quan hệ,  sinh hoạt trần thế. Giu-li-ét cũng dựa trên nền tảng triết
    học này để làm chỗ dựa cho hạnh phúc đích thực của mình. Giu-li-ét yêu Rô-mê-ô
    là yêu “cánh tay”,  “bàn chân”,  “mặt mũi”,...  chàng chứ không  phải yêu cái tên  họ
    Rô-mê-ô. Giá trị nhân văn Phục hưng tỏa rạng ở độc thoại này.
        Ngay cả  cảm hứng kịch  cũng được sếch-xpia xây dựhg theo lối tương  phản.
    Nếu  Giu-li-ét độc thoại với cảm  hứng  lo âu,  do dự mang tính triết  học mà về sau
    được thể hiện rõ trong Ham-lét, thì Rô-mê-ô độc thoại bằng cảm hứng ngợi ca,  tin
    tưỏng.  Do  vậy,  văn  bản  hình thành  hai  kiểu giọng,  tạo  nên  xung  đột  ngầm.  Một
    bên thì ngây  ngất trước tình yêu còn  một bên thì vừa ngây ngất vừa âu  lo.  “Xung
    độr  này  sẽ  mang  lại  cho  người  đọc  cảm  giác thăng  bằng  bởi  sự bổ  khuyết  từ
    chúng, để cuối cùng cả Rô-mê-ô và Giu-li-ét nhận rõ tình yêu của nhau.
        2.  Lời đối thoại
        Rô-mè-ô và  Giu-li-ét bắt đầu đối thoại với  nhau từ lời thứ bảy trong văn  bản.
    Ngay khi Giu-li-ét thiết tha qua lời độc thoại: “Rô-mê-ô chàng ơi, chàng hãy vứt bỏ
    tên họ của chàng đi; chàng hãy đem tên họ ấy,  nó đâu phải xương thịt của chàng,
    đổi lấy cả em đây!” thì Rô-mê-ô lên tiếng: “Đúng là miệng em nói như thế đấy nhé!
    Chỉ cần em gọi tôi là người yêu, tôi sẽ thay tên đổi họ”. Sau khi nhận ra  Rố-mê-ỏ,
    Giu-li-ét vẫn tiếp tục với  nỗi lo âu trong lòng: “Chẳng phải anh  Rô-mê-ô,  và là  họ
    nhà  Môn-ta-ghiu  đấy ư?” .  Rỏ-mê-ô đáp  lại  bằng  quyết tâm  không gì  lay chuyển:
    “Nếu chính tay tôi đã viết tên đó, thì tôi xé nát nó ra”. Thực chất những lời đối thoại
    của Rô-mê-ô và Giu-li-ét là những lời tán tỉnh, tỏ tình. Mối hận thù luôn được họ đề
    cập đến là để bày tỏ thái độ nhất quán của mình về việc dám vượt qua thử thách
    gian khó đó để được sống bên nhau trong tình yêu.
        Giu-li-ét vẫn tiếp tục mạch tâm trạng lo âu của mình. Nếu trước đó nàng chưa
    biết liệu  Rô-mê-ô có dám vượt qua  mối thù  hận  ngăn  cách  họ  không thì  bây giờ
    nàng lại lo cho mối an nguy tính mạng của Rô-mê-ô. Giu-li-ét quả là người thiếu nữ
    hiếm có.  Nàng  chân thành và  suy xét thấu  đáo  mọi đường.  Khi  biết  Rõ-mê-ô đã
     nghe hết tâm sự thầm kín của mình, Giu-li-ét thăm dò thái độ chàng: “Anh làm thế
     nào tới được chốn này, anh ơi, và tới làm gì thế?”. Đáp lại, và đây là lời tỏ tình của
     Rô-mê-ô,  chàng  không  nói  đến  tình  yêu  của  mình  mà  nói  chuyện  tình yêu dám
     làm, có nghĩa chàng đã yêu Giu-li-ét say đắm: “Tôi vượt được tường này là nhờ đôi
     cánh nhẹ nhàng của tình yêu; mấy bức tường đá ngăn sao được tình yêu; mà cái
     gì tinh yêu có thể làm là tình yêu dám làm; vậy người nhà em ngăn sao nổi tôi”.
         Rô-mẽ-ô nhấn mạnh đến tình yêu hành động chứ không phải là tình yéu ngợi

                                                                           343
   339   340   341   342   343   344   345   346   347   348   349