Page 349 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 349

bắt gặp hình ảnh chàng trai ‘Irèo lên cây bưởi  hái  hoa”,  rồi thẫn thờ “bước xuống
      vườn cà” nuối tiếc cho cuộc tình duyên trắc trở: “Nụ tầm xuân nở ra xanh biếc / Em
      có chồng rồi anh tiếc lắm thay”.

         Trong thơ mới không ít lần người đọc bắt gặp những cảnh tình bi đát ấy:
                    Em ngồi trong song cửa

                    Anh đứng dựa tường hoa
                    Nhìn nhau và lệ ứa

                    Một ngày một cách xa.
                           {Một mùa đông, Lưu Trọng Lư).
          Hay dự cảm chia lìa trong Hai sắc hoa Ti-gôn của T. T. KH.:

                    Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
                    Thỏ dài trong lúc thấy tôi vui
                                                           F
                    Bảo rằng: “Hoa dàng như tim võ        Ị
                                                           í
                                                        -  ,
                    Anh sỢ tình ta cũng võ thỗĩ’.   ^
          Trong nhữhg cuộc tình mất mát, phồi pha ấy, thường thì ta cảm nhận được nỗi
      đau vô bờ cùa chủ thể trữ tình, đầu đến mức xé gan, ruột,  ngỡ như chẳng thể nào
      sống nổi. Đấy là mối luỵ tình muôn thuở của nhân sinh.
          Cũng trong cảnh ngộ đó, ấy thế mà, điều này có thể do sự khác nhau về văn
      hoá  hoặc  khác  nhau  về tầm  vóc thi  nhân,  đã xuất  hiện  một tiếng thơ  hoàn toàn
      khác. Sự mất mát, không được tình yêu bù đắp không hề khiến tiếng thơ rơi vào bi
      luỵ.  Ngược lại, tiếng thơ đó hoàn toàn bình tĩnh, đầy cao thượng trước sự hờ hững
      của giai nhân mà mình tôn thờ. Pu-skin, cái tôi độ lượng của niềm đau khôn tả.

          Toàn bộ bài thơ có hai câu, được mở đầu bằng cụm tôi yêu em (trong nguyên
      bản: tôi đã yêu em). Cụm từ này tiếp tục được lặp lại lần thứ ba. Quả là một mật độ
      dày đặc, bởi tổng thể bài thơ chỉ có 66 chữ (căn cứ theo bản dịch). Đấy là chưa kể
      bài thơ được chốt lại bằng cụm từ; tôi đã yêu em. Xem ra, suốt bài thơ, dù có nói gì
      đi  chăng  nữa thì thanh  âm vang vọng  nhất vẫn  cứ là  tôi yêu em.  Dịch giả  (Thuý
      Toàn)  lại dùng  ngay cụm từ này đặt nhan đề cho bài thơ (trong  nguyên  bản,  bài
      thơ không có nhan đề).
          Hai càu thơ đầu chuyển tải thõng điệp: tôi đã yêu em từ trước,  đến nay,  lúc
      làm bài thơ này,  tôi vẫn còn yêu em.  Đấy là tình yêu sâu đậm,  bền vững qua thời
      gian. Lấy thời gian làm thước đo tình yêu, Pu-skin ngẩm khẳng định tình yêu ấy sẽ
      trường cCíU, sẽ không bao giờ đổi thay.


      348
   344   345   346   347   348   349   350   351   352   353   354