Page 277 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 277

khác, Mị trở thành con dâu gạt nợ.  Khổ hơn con trâu con ngựa,  lùi lũi như con rùa
      trong xó cửa,  Mị định ăn lá  ngón tự tử. Ý thức phản  kháng  ngay từ đầu tiềm tàng
      trong Mị. Mị muốn sống như một con người.
          Ý chí phản  kháng  này ngay lập tức bị  bẻ gãy. Vì thương cha,  Mị  chết  không
      đành.  Buông  nắm  lá  ngón,  Mị  ngậm  ngùi  quay  về  nhà  thống  lí,  sống  kiếp  trâu
       ngựa.

          ở lâu trong cái khổ, Mị thành quen. Suốt ngày chui rúc trong nhà. Căn buồng
       Mị ở thòng với  bên ngoài chi bằng cái ô cửa vuông  bằng bàn tay.  Cuộc đời  Mị cứ
      thế trôi đi, ý thức sống dần biến thành bản năng sống. Cuộc sống của Mị trở thành
       quán tính:  “lùi  lũi  như con  rùa  nuôi trong xó cửa”.  ‘Tết xong thì lên  núi  hái thuốc
       phiện, giữa năm thì giặt đay, xe đay, đến mùa thì đi nương bẻ bắp, và dù lúc đi hái
       củi,  lúc bung ngô,  lúc nào cũng cài một bó đay trong cánh tay để tước thành sợi.
       Bao giờ cũng thế, suốt năm suốt đời như thế”.
           Mị thành  một  nô  lệ  bị  đoạ  đày,  bị  hành  hạ,  bị tước hết  mọi  quyền  sống  nên
       không  còn  ý  thức,  sống  như cái  xác  không  hồn;  cô  ngồi  bên  tảng  đá  trơ  lạnh,
       buồng Mị ở gần tàu ngựa, mặt luôn cúi,xuống buồn rười rượi...
           Cô không còn ý niệm về thời gian. Thế giới  mà cô nhận thức được qua cái ô
       cửa  vuông  bằng  bàn  tay  là  “mờ  mờ  ừăng  trắng”,  “không  biết  là  sương  hay  là
       nắng”. Mị gần như mất đi ý niệm về thời gian, ý nghĩa của cuộc sống theo đó cũng
       bị thủ tiêu: “Mị  nghĩ rằng mình cứ chỉ ngồi trong cái lỗ vuông ấy mà tròng ra, đến
       bao giờ chết thì thôi” .

           Những tưởng cuộc đời Mị cứ thế trôi đi,  nhưng một cái Tết nữa lại đến: “Ngoài
       đầu  núi  lấp  ló đã có tiếng  ai thổi sáo  rủ  bạn  đi chơi.  Mị  nghe tiếng  sáo vọng  lại,
       thiết tha bổi hổi”.  Mị thấy lòng  phơi  phới.  Mị “cứ uống ực từng bát.  Rồi say,  Mị lịm
       mặt ngồi đấy nhìn  mọi người  nhảy đồng,  người  hát,  nhưng  lòng  Mị thì  đang  sống
       về ngày trước”.  Mị lắng  nghe tiếng sáo gọi bạn ngân dài. Tại thời khắc thăng  hoa
       trong  kỉ niệm  ngọt  ngào đó,  Mị  lại  quay vể với thực tại  chỉ để thấy  một  nỗi  chua
       chát ngập tràn: “Rượu đã tan lúc nào. Người về, người đi chơi đã vãn cả. Mị không
       biết,  Mị vẫn ngồi trơ một mình giữa nhà”.  Nỗi cô độc bủa vây cuộc đời Mị lại được
       đánh thức.  Mị  muốn vận động để thoát khỏi nó,  nhưng như một quán tính,  hướng
       vận động của  Mị  không  phải ra bên  ngoài mà là “từ từ bước vào buồng”,  quay lại
       cái vuông cửa sổ mờ sáng của đời mình: “Chẳng năm nào A sử cho Mị đi chơi tết.
       Mị  cũng  chẳng  buồn  đi.  Bấy  giờ  Mị  ngồi  xuống  giường,  trông  ra  cái  cửa  sổ  lỗ
       vuông mờ mờ trăng trắng”.
           Nhưng  khung cảnh  rộn  rã tình xuân đó đã đánh thức người con gái đang  ngủ
       yên  trong  Mị  dậy:  “Mị  thấy  phơi  phới  trỏ  lại,  trong  lòng  đột  nhiên  vui  sướng  như


       276
   272   273   274   275   276   277   278   279   280   281   282