Page 226 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 226

trông thu  không rời  rạc “từng tiếng một vang ra để gọi buổi chiều” cùng tiếng ếch
   nhái  “kêu  ran  ngoài  đồng  ruộng”  như  một  bản  hoà  âm  thôn  dã  gợi  bao  bâng
   khuâng  trong  lòng  cô  bé  ngụ  cư.  cảnh  chiều  tàn  gieo  vào  lòng  cô  gái  mới  lớn,
   không quen cuộc sống tù túng  nỗi buồn  man  mác, gửi vào tiếng thở dài  kín đáo:
   “Chiều,  chiều  rồi...”.  Nỗi  buồn  phản quang qua đôi  mắt trong trẻo,  hồn  nhiên  giờ
   đây bị  bóng tối  ngập  đầy trở nên già  nua, suy tư và thấm vào  nội tâm:  “cái buồn
   của buổi chiều quê thấm thìa vào tâm hồn vô tư của chị”.
       Liên ngắm cảnh phố huyện vào đêm như thể trong vô thức cô muốn xoá đi cái
   tâm trạng  buồn xâm  chiếm tâm  hồn  mình  lúc  hoàng  hôn  về.  Nhưng  cảnh  những
   đứa  trẻ  lúi  húi  nhặt  nhạnh,  bòn  mót  những  gì  còn  sót  lại,  vương  vãi  trên  đất  lại
   khiến  chi  buồn  hơn  và  "thấy động lòng thương" nhưng  "chính  chị cũng không có
   tiền để mà cho chúng".
       Cảnh  cư dân  kiếm sống  ban đêm với  những vụn đời lam  lũ, tủi cực mới thực
   sự tác động  mạnh vào tâm hồn đa cảm của cô bé. Trong lặng lẽ,  Liên cảm thông
   với cảnh ế ẩm của chị Tí,  bác Siêu, bác xẩm và ái ngại cho mẩu đời tàn trong cô
   độc của bà cụ Thi...
       Bị giam cầm vào bóng tối và bị ám ảnh bởi cảnh sống buồn tẻ, lầm lũi, vô vọng
   của những người dân nơi phô' huyện, Liên nhớ về cuộc sống tươi đẹp trong quá khứ ở
   Hà Nội, như thể một phản kháng hồn nhiên của tuổi thơ.
       Nhìn  phỏ bác  Siêu  “thứ quà xa xỉ nhiều  tiền,  hai  chị em  không  bao giờ  mua
   được” Liên nhớ thời “mẹ Liên nhiều tiền, được đi chơi Bờ Hồ uống những cốc nước
   lạnh xanh đỏ”.  Hoài niệm đánh thức trong Liên những ngậm ngùi tiếc nuối; Khi Hà
   Nội  thi  “nhiều  đèn  quá”  còn  hiện  tại  hai  chị  em  phải  chung  sống  với  “bóng  tối”.
   Hoài  niệm  không  chỉ  kích  thích  quá  khứ sống  dậy  mà  còn  nhen  nhóm  bao  khát
   vọng âm thầm về ngày mai, dẫu chỉ là một ngày mai mơ hồ. Đó là lí do vì sao, dù
   buồn ngủ đến díp cả mắt nhưng hai đứa trẻ vẫn cố thức để đợi ngắm con tầu qua.
       Chị em  Liên cố thức để đợi  chuyến tầu  không  phải để bán  hàng theo lời  mẹ
   dặn mà để kiếm một khoảnh khắc vui dù là vui ghé, vui lây trong hiện tại mòn mỏi,
   vô nghĩa.
       Khi con tàu  rầm  rộ đi tới  Liên dắt em đứng dậy để nhìn đoàn xe vụt qua.  Dù
   chỉ trong  chốc  lát  nhưng  hình  ảnh  "các  toa  đèn sáng tnửig,  chiếu ánh  cả xuống
   đường.  Liên  thoáng  trông  thấy  những  toa  hạng  trên  sang  trọng  lố nhố những
   người, đổng và kền lấp lành, và các cửa kính sáng" thì đọng lại mãi.
       Đứng  lặng  ngắm  con tàu  qua,  Liên  không trả  lời  câu  hỏi  của  em,  trong tâm
   hồn cô,  cơn xúc động vẫn chưa  lắng xuống “Liên lặng theo  mơ tưỏng.  Hà  Nội xa
   xăm,  Hà Nội sáng rực vui vẻ và huyên náo”... có thể trong  phút ấy,  khát vọng đổi
   đời  đã  được đánh  thức:  “tầu  đã  đem  một chút thê  giới  khác đi  qua.  Một thế giới
   khác hẳn đối với Liên,  khác hẳn với vầng sáng ngọn đèn chi Tí và ánh lửa của bác
   Siêu”. Chữ “khác” điệp ba lần để diễn tả niềm khao khát âm thầm mà mãnh liệt.


                                                                          225
   221   222   223   224   225   226   227   228   229   230   231