Page 225 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 225

thứ ánh sáng  đó để vén  bức  màn  làm  hiện  ra  một thứ sân  khấu  đặc  biệt cho ta
      dừng  lại  với  những  mẩu  đời  gợi  nhiều  xót thương.  Đó  là  hình  ảnh  chị  Tí tối  nào
      cũng dọn hàng  nhưng tối  nào cũng vang lên lời than vì ế ẩm:  “Giờ muộn thế này
      mà  họ  chưa  ra  nh?’,  là  quán  phở  gánh  của  bác  Siêu,  tuy  vốn  liếng  có  khá  hơn
      nhưng cũng bỏi thê mà mưu sinh bấp bênh hơn, vì ỏ nơi khổ nghèo này phỏ bị coi
      là “thứ quà xa X?’,  là cảnh  lê la xó chợ đầu  đường của gia  đình  bác xẩm bao lần
      dạo đàn mời khách đến mức “run bần bật” mà kết cục là không khách,  không hát
      và không tiền. Đó là hình ảnh bà cụ Thi hơi điên với tiếng cười khanh khách, vang
      trong đêm tối  gợi cái  kết cục đáng  buồn cho  những  kiếp người  phố huyện:  người
      nguyên vẹn nhưng đời đã tàn lụi. Tất cả những phận người đó đại diện cho lớp cư
      dân  khốn  khổ,  đáng  thương  nhất  ở  phố  huyện,  họ  hiện  ra  trong  chốc  lát  rồi  khi
      đêm dần đi vào chiều sâu thì thứ ánh sáng nói trên cũng dần khép lại, thu nhỏ đi,
      tàn lụi dần,  leo lét bên  những thân  phận  nhỏ  nhoi, xoay quanh  ngọn đèn của chi
      Tý, bếp lửa bác Siêu, manh chiếu rách của cả gia đình bác xẩm và ngọn đèn con
      của chị em  Liên...  như để  nhường chỗ cho những xót xa,  ngậm  ngùi  mỗi lúc một
      dâng lên trong lòng người đọc.
          Tuy  nhiên,  tác giả  không  dừng  lại  ỏ đó.  Bao trùm  lên  những  đốm  sáng  nhỏ
      nhoi ỏ cái  phố huyện nghèo vào đêm ấy là cả một “vòm trời  hàng  ngàn  ngôi sao
      ganh  nhau  lấp lánh,  lẫn với vệt sáng của  những con đom đóm  bay là  là trên  mặt
      đất hay len vào các cành cây (...) qua kẽ lá của cành bàng ngàn sao vẫn lấp lánh;
      một con đom đóm  bám vào dưới mặt lá,  vùng sáng  nhỏ xanh  nhấp nháy rồi  hoa
      rụng xuống vai Liên khe khẽ, thỉnh thoảng, từhg loạt một...”
          Nếu so sánh với đoạn văn mở đầu truyện ngắn, ta lại thấy ống kính miêu tả của
      nhà văn lia theo hướng ngược lại, từ tiểu cảnh mở ra đại cảnh, từ vi mô mỏ ra vĩ mô.
      Nhưng ấn tượng ám ảnh tâm trí lại là sự tương phản giữa cái vũ trụ bao la đầy những
      ánh sáng huyền ảo của thiên nhiên và vạn vật với những kiếp người khổ nghèo, sống
      trong mòn  mỏi của sự quanh quẩn, vô nghĩa.  Họ ngồi trong bóng tối, thầm đợi chờ
      một điều gì tươi sáng đến cho sự sống nghèo khổ hàng ngày của họ mà không thực
      sự biết đó là điều gì.
          3.2.  Trong  sáng  tác  của  Thạch  Lam  không  chỉ  nhà  văn  mới  bộc  lộ  cái  sỏ
      trường lắng nghe và cảm nhận được bao chuyển động và biến đổi của âm thanh,
      màu  sắc và  hương  thơm.  Nhân  vật của  ông,  nhiều  người  cũng  mang  phẩm  chất
      đó. Điều  đáng chú  ý là  ở chỗ  bởi  họ  biết lắng nghe và cảm  nhận  nên cuộc sống
      bên  ngoài thường dội vào tâm  hồn  họ gây  nên  bao biến động  bất  ngờ.  Nhân vật
      Liên trong tác phẩm cũng vậy.
          Tâm trạng bao trùm trong tâm hồn cô bé Liên là nỗi buồn man mác, thấm thìa
      chuyển  hoá thành  khát vọng đổi đời  mơ hồ được diễn tả  qua  ba chặng thời  gian:
       khi hoàng hôn xuống, khi đêm về và lúc con tàu qua.
          Đây là tâm trạng Liên trước cảnh chiều tàn nơi huyện lị buồn tẻ khi nghe tiếng



       224
   220   221   222   223   224   225   226   227   228   229   230