Page 183 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 183

nguôi tắt. Với hai câu 3, 4 của khổ này, có lẽ không nên đặt chúng nằm trong tương
       quan “nếu... thì...” mà nên hiểu chúng theo tương quan “vì... nên...” Phải chăng điều
       đó hợp hơn với tạng chất tình yêu của Xuân Quỳnh?
           Như trên đã nói, bài thơ mượn hình tượng sóng để nói chuyện tình yêu. Nhưng
       sóng không phải là một ẩn dụ hoàn chỉnh, ẩn dụ ấy đã được giải thích ngay từ nửa
       sau  của  khổ thơ thứ hai,  không  đợi  người  đọc phải suy đoán,  phải tìm cách “giải
       mà”,  dẫu  rằng cuộc “giải mã” vẫn cần được tiếp tục ỏ một cấp độ cao  hơn. Điều
       cần thiết đối với Xuân Quỳnh không phải là sự “làm văn” , sự che giấu khéo léo mà
       là sự bày tỏ  nồng  nàn, cùng kiệt nỗi yêu thương và khát vọng của  mình.  Khi cần,
       chị đứng ra thuyết minh trực tiếp. Chẳng hạn, sau khổ thơ miêu tả những con sóng
       dưới lòng sâu, trên mặt nước, ngày đèm không ngủ được vì nhớ bờ, chị “bồi “ thêm
       hai câu rất đột ngột, cho đứng riêng thành một khổ, phơi lộ cái Tôi của mình:
                      Lòng em nhò đến anh
                      Cả trong mơ còn thức
           Ôi! Đến Cả trong mơ còn thức thì ẩn dụ nào rồi cũng “bay áo” hay trở nên quá
       “khiêm tốn” không chở hết nỗi niềm!
           Khi hoá thân vào sóng, khi đứng hằn ra xưng em,  một mà hai, hai mà một, cái
       Tôi Xuân Quỳnh lúc nào cũng trăn trỏ không yên. Vừa bộc lộ gián tiếp lại vừa giãi
       bày trực tiếp, khi ẩn, khi hiện, đấy mớí chính là “nhịp sóng” ngầm của bài thơ, quy
       định những xao động bề mặt, biểu hiệii qua câu chữ và âm điệu,  nhịp điệu tương
       đối dễ thấy,  ẩn dụ  sóng tuy có lúc bị  phá vỡ,  nhưng  đấy chỉ là  phá  vỡ bề  ngoài.
       Điều đó tạo điều  kiện cho ta  hiểu sâu  hơn tầng “ẩn dụ” của  cả  bài thơ,  hiểu sâu
       hơn  những lo âu  khắc khoải,  những hi vọng, khát vọng,  những gắng sức kiếm tìm
       và hành động tất yếu phảĩ có ở một tình yêu chân chính, một tình yêu như tình yêu
       của Xuân Quỳnh  khi  đối diện với cuộc đời  rộng  lớn,  với thời gian trôi chảy không
       ngừng:
                      Cuộc đòi tuy dài thế
                      Năm thảng vẫn đi qua
                      Như biển kia dẫu rộng
                      Mày vẫn bay về xa
                      Làm sao được tan ra
                      Thành trăm con sóng nhỏ
                      Giữa biển lớn tình yêu
                      Để ngàn năm còn vỗ
           Trên đời không có gì vĩnh viễn ngoài tình yêu. Chân lí ấy không phải đến Xuân
       Quỳnh mới được nói ra,  nhưng đối vâi chị,  nó không còn là lời nói khách quan bên
       ngoài mà  đã  được thể  nghiệm.  Sóng của  Xuân Quỳnh chắc sẽ  còn  dào dạt  mãi
       trong lòng những người biết sống vì tình yêu, biết sống cho một tình yêu lớn.
                                                             P H A N  H U Y  DŨNG


        182
   178   179   180   181   182   183   184   185   186   187   188