Page 179 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 179

Nam. Bởi vậy cách nói phù hợp phải là xuôi vào Nam, ngược ra Bắc. Xuân Quỳnh,
     trong  cảm thức  nổi  loạn  của  mình đã  nói  ngược lại.  Hoặc  khác  đi  là  với tình  yêu
     trào  dâng  vô  bờ,  người  con  gái  ấy  không  thể  phân  biệt  được chiều  hướng?  Dẩu
     sao thì điều tác giả  muốn  nói ỏ đây là trong  bất cứ hành động  (xuôi,  ngược)  nào,
     trong bất cứ cảnh ngộ nào, em cũng luôn hướng về anh.
         Có  nét tinh  nghịch,  hóm  hỉnh  rất  nữ tính trong  lối  diễn  đạt thơ Xuân  Quỳnh.
     Nhà thơ bảo là khống biết khi nào “ta yêu nhau”, nhưng chính qua sự diễn bày tâm
     trạng ta biết nỗi nhớ là dấu hiệu của tình yêu. Khi nhớ nhau đến cồn cào da thịt thì
     đấy là lúc con người ta yêu nhau.
         Tố  Hữu  đã  diễn  tả  rất  hình  tượng  nỗi  nhớ  nhung  da  diết của tâm  hồn  đang
     yêu:
                      Nhó gi như nhớ người yêu
                       Trăng lên đẩu núi, nắng chiều lưng nương (Việt Bắc).
         Nhưng với Xuân Quỳnh, nỗi nhớ là tín hiệu và cũng đổng thời là một bản chất
     quan trọng của tình yêu. Khi hết nhớ, tình yêu đã phai tàn.
         ở khổ thơ thứ tám, con sóng lại tách ra để trở vể với nguyên hình là con sóng
     của đại dương;
                    ở ngoài kia đại dương
                    Trăm ngàn con sóng đó
                    Con nào chẳng tới bờ
                    Dù muôn vời cách trỏ
         Trong quan  hệ sóng và “em”, nhà thơ cũng bố trí theo “nhịp sóng”, đây là sự
      “nhập” bờ và “tách” bờ.  Mỏ đầu bài thơ, sóng là sóng, em là em, đến các khổ thơ
      giữa, sóng là em. Đến khổ thợ này, sóng lại là sóng.  Nhưng đến khổ thơ cuối, em
      chính là sóng.
          Có sự chuyển đổi trên hành trình tìm đến bến bờ yêu ấy: ban đầu sóng là em
      (mượn thiên  nhiên để nói chuyện con  người),  sau cùng em  là sóng:  con  người là
      chủ  nhân  của  nỗi  lòng  sóng  kia;  không  có tình  yêu  của  con  người  thì  muôn  đời
      sóng vẫn cứ là vô tri vô giác, vỗ bờ một cách quán tính vĩnh hằng.
          Từ cách đối sánh độc đáo này,  giọng thơ chuyển  mạch, tiếp  nối với  nỗi lòng
      người  đang  yêu  ở  khía  cạnh  những  thử thách  trên  con  đường  tình.  Xuân  Quỳnh
      không miêu tả các cung bậc, sắc thái yêu mà đi tri nhận tình yêu ỏ khía cạnh dâng
      hiến và khao khát hoà nhập, dẫu biết sự hoà nhập kia vẫn chỉ luôn là vọng tưỏng:
                       Cuộc đời tuy dài thế
                       Năm tháng vẫn qua đi
                       Như biển kia dẫu rộng
                       Mây vẫn bay về xa
          Sự  mong  manh  của  kiếp  người  cũng  là  sự mong  manh  của  kiếp  tình.  Con


      178
   174   175   176   177   178   179   180   181   182   183   184