Page 174 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 174
Để đến cuối cùng, nó hiện ra trong khát khao mành liệt nhất và cũng là khao khát
vô biên tuyệt đích nhất: khao khát bất tử. Điều này là một lôgíc hiển nhiên. Đứng
trước biển, người ta đối diện với sự vô cùng vô tận của không gian, cũng là đối
diện với sự vô thuỷ vô chung của thời gian và nhỡn tiền là sự vô hạn vô hồi của
biển cả. Người ta khó tránh khỏi cảm giác rỢn ngợp. Thấy đời người thật là ngắn
ngủi, kiếp người thật là nhỏ nhoi phù du, vô nghĩa. Chỉ có biển kia là vẫn thế. Chỉ
có biển kia là bất diệt. Thân phận phù du nào cũng muốn hoá vĩnh hằng! Người ta
thèm muốn được bất tử. Người phụ nữ này cũng thế. Chị muốn được có mặt mãi
trên cõi đời này. Để được sống! Để được yêu! sống trong tình yêu ấy là hạnh phúc.
Thế là khao khát đã dâng lên mãnh liệt khôn cùng:
Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Để ngàn năm còn vỗ
Bài thơ dẫu đã dừng, nhưng những con sóng đó vẫn cồn cào trong ngực biển,
trong lồng ngực những lứa đôi không bao giờ ngừng nghỉ!
2. Sóng là bài thơ dài, lời thơ cũng triền miên như sóng. Hình ảnh sóng biến
hoá qua từng khổ, từng khổ. Phậì nói rằng hình ảnh nào cũng sâu xa, thi vị. Nhưng
nếu phải chọn một khổ nào là hay hơn cả, hẳn không ít người sẽ chọn đoạn diễn
tả sóng và nỗi nhớ.
Giản dị thôi, đơn sơ thôi! Nhưng dường như đó lại là đoạn xuất thần của ngòi
bút Xuân Quỳnh:
Con sóng dưới lòng sắu
Con sóng trên mặtnước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đém không ngũ được
Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức
Trong bài thơ, tác giả hiện ra như một người phụ nữ đang trầm ngâm suy cảm
trước từng con sóng biển. Lần này, đối diện với đại dương, Xuân Quỳnh mới khám
phá ra một diều giản dị mà cũng là một chân lí sâu xa; biển gồm cả những con
sóng nổi lẫn những con sóng chìm. Bởi mang hai thứ sóng ấy trong lòng mà biển
chẳng bao giờ nguôi yên. Thì ra đại dương là cả một tâm trạng lốn. Đại dương
đang bị những khát khao, những mong nhó dày vò đến cồn cào. ở đoạn trên, băn
khoăn tìm hiểu về nguồn gốc bí ẩn của sóng, thi sĩ thấy bất lực. Nhưng ở đoạn
này, xem ra Xuân Quỳnh đã thấy một sự lí giải không ngờ. Đó là sóng bắt đầu từ
nỗi nhớ:
ô i con sóng nhớ bờ
Ngày đém không ngũ được
173