Page 173 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 173

lớn mà sóng trở nên quyết liệt. Vâng, nếu một khi xảy ra chuyện Sông không hiểu
     nổi mình thì dứt khoát Sóng tìm ra tận bể. Sóng sẽ từ bỏ sự chật chội,  nhỏ hẹp để
     tìm đến sự lớn lao, bao dung,  khoáng đạt.  Mỗi con sóng nhỏ lại  mang trong mình
      một khát vọng lớn.  Chính  khát vọng lớn đã  khiến cho sóng thêm  mãnh liệt quyết
     liệt.
         Đứng trước biển, con người ta dễ có cảm giác rằng; nghìn năm trước khi chưa
     có mình  biển vẫn thế này,  nghìn  năm sau  khi  mình đã tan  biến  khỏi  mặt đất rồi,
     biển vẫn thế kia. vẫn những con sóng từ ngoài xa mải miết chạy vào bờ, tan mình
     trên bờ bãi. Biển vẫn xôn xao, cồn cào, xáo động thế!  Biển là hình ảnh của sự bất
     diệt. Đối diện với sự bất diệt có thực của  biển,  người ta liên tưởng đến sự bất diệt
      khác: sự bất diệt của  khát vọng!  Chừng nào còn tuổi trẻ, chừng ấy khát vọng tình
     yêu vẫn bồi hồi vỗ sóng trong lồng ngực họ. Và, đại dương kia khác nào một lồng
      ngực trẻ lúc nào cũng bồi hồi muôn trùng con sóng của khát vọng tình yêu:
                       ổ i con sóng ngày xưa
                       Và ngày sau vẫn thế
                       Nỗi khát vọng tình yêu   '
                       Bôi hổi trong ngực trẻ  ^  '  ị
         Đến  khổ thơ thứ ba,  sóng  lại hiện  lên  với iríột ỹ. nghĩa  khác:  Nguồn  gốc của
      sóng  cũng  là  nguồn  gốc  bí  ẩn  cửá tìnỊi  yêựl Ể)ứrig trliỏc  biển,  người  phụ  nữ ấy
      muốn cắt nghĩa về nguồn gốc cửa sổnp.  Nhíihg  nỗ ìực ấy trở nên  bất lực.  Nguồn
      gốc của sóng cũng huyền bí như nguổh-gốc ủủa tình yêu:
                       Sóng bắt đầú tCtgió
                       Gió bắt đẩu íừ đểu   /
                       Em cũng không biết nữa
                       Khi nào tayêu nhau
          Khi nào ta yêu nhau? Câu  hỏi ấy dường  như làm băn khoăn  mọi đôi lứa. Và
      không ai trả lời được tối cũng? Càng yêu  nhau say đắm bao nhiêu  người ta càng
      thấy rằng tình duyên của mình là không thể giải thích được. Người ta thường thiêng
      liêng hoá tình yêu. Nó là sự gặp gỡ trong kiếp này, nhưng biết đâu lại là sự hò hẹn
      từ kiếp trước.  Người ta chỉ muốn tin thế! Và phải tin thế tình yêu của con người mới
      trở nên thiêng liêng!
          Rồi cứ thế, sóng là nỗi nhớ của tình yêu;  Con sóng dưới lòng sâu - Con sóng
      trên mặt nước - Ô/ con sóng nhờ bờ - Ngày đêm không ngủ được - Lòng em nhớ
      đến anh - cả trong mơ còn thúc.  Là lòng thuỷ chung:  Dầu xuôi về phương Bắc -
      Dấu ngược về phương Nam - Nơi nào em cũng nghĩ - Hướng về anh một phương.
      Là hành trình đến với hạnh phúc của những lứa đôi:  ở ngoài kia đại dương - Trăm
      nghìn con sóng đó - Con nào chẳng tới bờ - Dù muôn vàn cách trỏ.  Là sự không
      cùng của  khát vọng:  Cuộc đời tuy dài thế - Nảm tháng vẫn đi qua - Như biển kia
      dẫu rộng - Mày vẫn bay về xa...  Cứ thế, cứ thế,  lời thơ triền  miên cùng với sóng.


      172
   168   169   170   171   172   173   174   175   176   177   178