Page 177 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 177

Lại  vẫn  là  chuyện  thuyền  và  biển,  mặt trời  và  đại  dương  bao  la  muôn  thuở
      luôn xuất hiện trong những vần thơ yêu. Phải chăng đó chính là hình ảnh “thiên địa
      đa tình” để phô diễn tình người bao la trong cái sự yêu của nhân loại?
                       Dữ dội và dịu êm
                       Ổn ào và lặng lẽ
                       Sông không hiểu nổi mình
                       Sóng tìm ra tận bể
          Bài thơ mở đầu bằng những sắc thái tương phản: dữ dội >< dịu êm, ồn ào ><
      lặng lẽ, ở lại >< ra đi của sóng và sông. Những cung bậc tình cảm chênh chao lúc
      nào cũng  tồn  tại  trong  thế chuyển  động,  bởi  tình  yêu  là  thứ không  bao  giờ chịu
      đứng yên mà luôn tìm cách giao cảm và đòi hỏi được giao cảm.
          Câu thơ năm chữ giàu nhạc tính, thích hợp với nhịp điệu sóng trùng điệp, miên
      man trên hành trình đi tìm ý nghĩa của tồn tại, tìm người “hiểu mình” .  Những tính từ
      ngược  nghĩa  được  cấu  trúc theo từng  cặp,  vừa thể  hiện  được  nhịp  sóng,  sự vận
      động của sóng và cũng gợi lên sự sóng đôi, liền cặp của tinh yêu tuổi trẻ.
          Nhịp thơ nối dài liên tục,  như không  có sự ngưng  nghỉ của  những  con sóng,
      của  những trái tim  khao khát được yêu. Con sóng trên đại đương  là  sự hiện  hinh
      của  con  sóng trong  lòng thiếu  nữ đang yêu.  Kì  lạ thay chính  người  con  gái  phát
      hiện ra cái quy luật ngàn đời ấy. Sự thấu hiểu xuất phát từ sự đồng điệu. Thiếu nữ
      với tình yêu bỏng cháy của mình khám phá được sự đồng dạng;
                       Ổ/ con sóng ngày xưa
                       Và ngày sau vẫn thế
                       Nỗi khát vọng tình yêu'
                       Bồi hối trong ngực trẻ
          ở đây, Xuân Quỳnh không miêu tả con sóng theo cách của Xuân Diệu mà chi
      khắc hoạ thần thái con sóng (dữ dội, dịu êm, ồn ào,...), sự vĩnh hằng của sóng để
      diễn tả bản chất của tình yêu. Những con sóng vĩnh hằng thì tình yêu cũng sẽ luôn
      trường  cửu  với thời  gian.  Kiểu tình yêu  mà Xuân  Quỳnh truy tìm là tình yêu tuyệt
      đối,  tình  yêu  mang tầm vóc vũ  trụ  của  sóng,  biển và  đất,  trời  được sinh  thành từ
      thuở khai thiên lập địa cho đến ngày trái đất thôi ngừng quay.
          Đại từ ôi đặt ở đầu khổ thơ thứ hai cho thấy một tâm trạng đang phân vân giữa
      bao điều suy ngẫm của trái tim yêu: con sóng là thế, tình yêu là thế,...  nhưng khỏi
      nguồn  của  chúng  là  đâu?  Phải  chăng  tìm  ra  cội  nguồn  của  chúng  là  tìm  ra  cội
      nguồn và bản chất của tình yêu:
                       Sóng bắt đầu từ gió
                       Gió bắt đầu từ đâu?
                       Em cũng không biết nữa
                       Khi nào ta yêu nhau

      176
   172   173   174   175   176   177   178   179   180   181   182