Page 172 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 172

vừa lịm xuống,  con sóng  khác đã dào lên.  Nhờ đó âm điệu thơ gợi được hình ảnh
     nhũmg  con  sóng  trên  mặt  biển,  cứ miên  man,  khi  thăng  khi  giáng,  khi  bổng  khi
     trầm, vô hồi vô hạn. Ta cứ thấy trong âm điệu  nhấp  nhô những con sóng  nối tiếp
     nhau, gối đầu lên nhau, xô đuổi nhau chạy suốt dọc bài thơ, và để lại cả dư vang
     bất tận.
         Vậy là, trước  khi sóng  hiện  hình qua  những  hình ảnh  cụ thể, thi  chúng ta đã
     nghe thấy tiếng sóng trong âm hưỏng, âm điệu.
         Sóng là hình tượng trung tâm của bài thơ. Nhưng cũng cần phải thấy thi phẩm
     này  có  một  lối  cấu  trúc  hình  tượng  khá  độc  đáo.  Mỗi  bài  thơ thường  vẽ  ra  hình
     tượng tác giả của nó.  Hình tượng tác giả trong bài thơ không hề đồng  nhất với con
     người thi sĩ ở ngoài đời.  Nhà thơ thường chọn một tư thế,  một dáng điệu trong thơ
     để phô diễn tâm tình của mình sao cho phù hợp nhất. Có thể Xuân Quỳnh viết bài
     thơ này tại  nhà của  mình.  Nhưng hình tượng tác giả trong bài thơ lại là  người  phụ
     nữ đang đứng trước biển, đối diện với đại dương, với sóng để suy tư ngẫm nghĩ và
     khát khao.  Mỗi một phát hiện về sóng người  phụ nữ ấy lại liên tưởng đến mình và
     tình yêu. Bởi thế, mỗi một khám phá về sóng cũng là một khám phá về chính mình
     và về tình yêu  đôi  lứa.  Xuân Quỳnh  nhìn thấy mình ỏ trong sóng  và thấy sóng ở
     trong  mình. Vì thế mà  sóng  là  hòá thân,  là thân phận của cùng  một cái tôi Xuân
     Quỳnh.  Sóng  và  Em  trỏ  thành .hại  hình  tưỢng  xuỳên  suốt,  khi  tách  rời,  khi  hoà
     nhập, chuyển hoá sang  nhau, tuy hại mà một, tuy một mà  hai. Đến  nỗi, ta có thể
     khẳng định Sóng là cái tôi thứhaì cấa Xuân cầlỳnh. Đây là nét độc đáo trong cấu
     trúc hình tượng của thi phẩm.
         Mỗi một khổ thơ là một khám phá về sóng, mỗi một khổ thơ, sóng lại hiện lên
     một ý nghĩa khác. Cho nên không thể lược qui riêng vào một ý nghĩa nào, mà phải
     nắm  bắt  hình  tượng  sóng  với tất cả  các  ý  nghĩa  của  nó.  Và  chỉ  có thể  nói  rằng
     sóng là tàm hồn, là khát vọng, là tình yêu của người phụ nữ mà thôi.
         Mở đầu bài thơ, sóng hiện ra với một ý nghĩa rất đặc biệt: sóng mang nữ tính.
     Nghĩ thật thú  vị,  nam thi sĩ Xuân  Diệu thấy sóng biển là  một chàng trai đang yêu
     bờ đắm đuối cuồng nhiệt. Còn nữ sĩ Xuân Quỳnh lại thấy sóng mang trong nó khí
     chất của  người  phụ  nữ.  Có phải  nhà thơ trữ tình thường có thiên  hướng áp đặt cái
     tôi của m‘ình vào đối tượng chăng, cái mà có người còn gọi là hiện tượng “di tình”?
     Phải nói rằng đây là một tiếng nói đầy kiêu hãnh về giới mình:
                      Dữ dội và dịu êm
                      Ổn ào và lặng lẽ
                      Sông không hiểu nổi mình
                      Sóng tim ra tận bể
         Trong khí chất của sóng, thấy có sự hài hoà của các đối cực. Vừa dữ dội nhất
     vừa dịu êm nhất, vừa ồn ào nhất vừa lặng lẽ nhất. Và mỗi con sóng nhỏ lại mang
     trong  mình  một khát vọng  lớn.  Đó là  khát vọng vể sự lốn  lao.  Vì  mang  khát vọng

                                                                            171
   167   168   169   170   171   172   173   174   175   176   177