Page 181 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 181

Trong thơ ca,  không  phải  chỉ có Xuân  Quỳnh mâi  mượn  hình tượng sóng để
      nói  chuyện tình yêu.  Ấy thế nhưng  Sóng của  Xuân Quỳnh  lại  là  một  bài thơ độc
      đáo.  Một điều  khá  quyết đnh  là:  với  bài thơ  này,  Xuân  Quỳnh  đã  không  làm  cái
      việc giảng  giải về tình yêu  nói chung  hay hình tượng  hoá  khái  niệm tình yêu  như
      nhiều người vẫn làm mà là giãi bày về tình yêu và khát vọng của chính mình - một
      sự giãi bày hết sức chân thực.
          Bài thơ không hề có ý khái quát hộ cho ai về tình yêu,  không nói điều gì vượt
      qua nhận thức và trải nghiệm của chính mình. Khi Xuân Quỳnh viết:
                           Nỗi khát vọng tình yêu
                            Bổi hồi trong ngực trẻ
          Đây là hai câu thơ có thể đúng với bao người  nhưng nó không  phải là  lời của
      một nhà nghiên cứu tâm lí tình yêu đứng ngoài nhìn vào. Nó được viết ra trước hết
      như một lời  tự thú  nhận  - sự thú  nhận chân thành và  dễ thương  đến  độ  khiến ta
      phải ngỡ ngàng.  Rồi khi Xuân Quỳnh nói về nơi bắt đầu của tình yêu, tâm thế của
      chị thật khác với Xuân Diệu khi ông làm ra vẻ ngẩn ngơ một cách tinh quái và nêu
      câu hỏi: Làm sao cắt nghĩa được tinh yêu7 Chị kể, chị thử giải đáp rồi chị lắc đầu:
                            Trước muôn trùng sóng bể
                            Em nghĩ về anh, em
                            Em nghĩ về biển lởn
                            Từ nơi nào sóng lên
                            Sóng bắt đầu từ gió
                            Gió bắt đầu từ đàu
                            Em cũng không biết nữa
                            Khi nào ta yêu nhau
          Đấy là cái lắc đầu biểu thị một tâm lí rất phụ nữ.  Nó không ham phân tích rạch
      ròi, dẫu trong lòng có bao nỗi bức xúc đòi tìm ra tận bể để hiểu, để nghĩ. Nó là bức
      xúc của tình  cảm  hơn là bức xúc của  trí tuệ.  Nó được đẩy tới  rồi  thoái  lui và tan
      trong nỗi ngọt ngào được che chỏ, vỗ về. Phải chăng ở trong đời, “phái yếu” không
      ham gì  hơn  một mái ấm yên vui,  một gia đình  hạnh  phúc? Chí ít thì đối với Xuân
      Quỳnh đúng là  như vậy.  Bởi thế,  khi chưa đạt tới điều  khao khát thì cõi  lòng luôn
      trăn trở và cuộn sóng khống ngừng:
                            Con sóng dưới lòng sâu
                            Con sóng trên mặt nước
                            ổ i con sóng nhớ bờ
                            Ngày đêm không ngủ được
          Xuân Quỳnh  không  ngại  nói thằng ra  nỗi đau đáu  của  mình. Trong tâm thức
      con  người ấy,  chỉ có anh là  đáng  kể.  Xin đừng bắt bẻ “lập trường” ở đây - không
      phải chỗ!  Người  phụ  nữ kia đã  kiên định  biết bao trên  lập trường  của  mình và do
      vậy đáng trọng biết bao ở ước nguyện thuỷ chung cháy bỏng dường ấy:

      180
   176   177   178   179   180   181   182   183   184   185   186