Page 143 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 143

Trời xanh đày là của chúng ta
                            Núi rừng đày là của chúng ta
           Câu thơ cao giọng mà  không lên gân.  Hai câu điệp lại cùng  một ý thơ mang
       cảm hứng khẳng định mạnh mẽ - khẳng định chủ quyền của chúng ta đối với vùng
       trời vùng đất ta đang chiêm ngưỡng vói tầm ôm chứa rộng rãi:
                            Nhữig cánh đồng thơm mát
                            Những ngả đường bát ngát
                            Những dòng sông đỏ nặng phù sa.

           Nhịp điệu liệt kê dồn dập của đoạn thơ tiếp tục nhấn mạnh ý thức sở hữu của
       cái ta cộng đồng đối với non nước mình, mặt khác, gợi cảm giác cài ta ấy đang làm
       việc giới thiệu  vẻ  đẹp  của  Tổ quốc với cảm  xúc tự hào và sung  sướng.  Nếu  hai
       thanh trắc mát,  ngát kết thúc hai câu trên giống như sự nhấn  mạnh  khi giới thiệu
       khiến  cho  hình  ảnh  đất  nước  được  khắc  đậm  trong  tâm  khắm  người  đọc,  người
       chímg  kiến, thì  hai thanh trắc liền nhau  (đỏ nặn0 ở phần giữa câu tiếp đó lại làm
       cho  âm  điệu  của  đoạn  thơ trầm  dần  xuống  để trôi xa  mơ  màng  cùng  hai thanh
       bằng nơi chữ phù sa.  Dồn dập reo hát rồi trầm lắng bâng khuâng, đó là sự chuyển
       động theo chu kì của điệu thơ, tạo hên sự căng,- chùng luân phiên rất đặc biệt và
       rất giàu tính nghệ thuật.
           ở cuối đoạn thơ này, từ câu thơ ba chữ cô đọng và trang nghiêm Nước chúng
       ta, độc giả được dắt dẫn vào mạch suy tư về truyền thống anh hùng của đất nước:
                        Nước chúng ta
                        Nước những người chưa bao giờ khuất

                        Đêm đêm rì rầm trong tiếng đất
                        Nhũng buổi ngày xưa vọng nói về.
           Có thể xem hai câu đầu của đoạn trích là một định nghĩa - cái định nghĩa khá
       cơ bản thể hiện nhận thức sâu sắc của nhà thơ về đất nước; Việt Nam - ấy là  một
       mảnh đất bất khuất. Trong bối cảnh của cuộc chiến tranh, đúng là ta có điều  kiện
       nhìn rõ hơn bao giờ hết phẩm chất ấy của dân tộc mình, đất nước mình. Sau định
       nghĩa là chứng minh. Nhưng điểm độc đáo là nhà thơ không chứng minh bằng lí lẽ,
       bằng các sự kiện mà bằng một cảm nhận. Hai chữ rí rầm làm câu thơ trở nên giàu
       ấn tượng khiến cho khái niệm “tiếng nói ông cha” vẫn thường quen nói bớt vẻ trừu
       tượng,  mơ hồ để trỏ nên sống động cụ thể.  Quả thực đây là  kiểu  chứng  minh rất
       thơ  và  cả  rất  Nguyễn  Đinh  Thi  nữa!  Trước  khi  nói  với  những  ai  ai,  nó  đã  là  sự
       chứng minh cho mình, để mình hiểu thêm về đất nước. Từ những mối xúc động tuy
       phong  phú  nhưng  không  rõ  rệt ban  đầu  trước  một sáng  thu  Hà  Nội  đến thứ tình
       cảm được tổ chức lại và có định hướng  như vừa  phân tích trên,  hẳn đó là  cả  một
       chặng đường dài nhận thức!


       142
   138   139   140   141   142   143   144   145   146   147   148