Page 142 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 142

dưng? Và chắc chắn giống  nhân vật của  Tống biệt hành,  người ấy tuy bên  ngoài
    có  vẻ  lạnh  lùng  nhưng  bên  trong  thì  dạt  dào  tình  cảm,  Đầu  không  ngoảnh  lại
    nhưng lòng thì để lại, đang trăn trở, thao thức với thềm nắmg lá rơi đầy ở phía sau
    lưng. Cả đoạn thơ rất giàu chất điện ảnh, trong đó cáu cuối đặc tả cận cảnh để tự
    cảnh đó kể với  người đọc bao điều. Câu thơ ngắt nhịp 2/2/3 như muốn diễn tả vẻ
    rơi rơi ngập  ngừng của lá vàng khỏ cùng niềm lưu luyến ủ  kín trong lòng kẻ quyết
    chia tay Hà  Nội để lên đường.  Bề ngoài,  họ không Bước đi một bước giây giây lại
    dừng,  nhưng trong thâm tâm, từng chiếc lá rơi đều gieo vào lòng  họ một nỗi bâng
    khuâng dìu dặt.
         Từ gần đến xa rồi từ xa lại về gần,  những câu thơ tiếp đó khơi sâu thêm cảm
    xúc về mùa thu,  đưa  độc giả quay lại thời điểm hiện tại để được thanh thản trong
    niềm vui giao hoà giữa lòng người và cảnh vật;
                   Mùa thu nay khác rồi
                    Tôi đứng vui nghe giữa núi đỗi
                    Gió thổi rừng tre phấp phới

                    Trời thu thay áo mói
                    Trong biếc nói cười thiết tha.
         Mùa  thu nay khác rồi là  sự so sánh  bật thành tiếng  reo -  một tiếng  reo ghi
    nhận sự khác biệt giữa hai thời đại và khẳng định niềm vui mới đang tới. Câu thơ 5
    chữ xuất hiện đột ngột sau những câu 7 chữ có nội dung mạch lạc và âm điệu thật
    dứt khoát.  Nó chứa đựng cả tình cảm và  nhận thức,  đồng thời lí giải sâu sắc vị trí
    đứng  và  tâm  thế lắng  nghe  của  nhà  thơ giữa  một  bối  cảnh  thiên  nhiên  vô cùng
    khoáng  đạt:  Tôi đứng  vui nghe giữa núi đồi.  Hai  chữ vui nghe  không  chỉ diễn tả
    một trạng thải tình cảm  nhất thời mà còn  nói rõ cách  nghe  hay là  một cách  nhận
    thức  mới.  Vì  mùa  thu nay khác  nên  mới  vui nghe và  chính  vì  vui nghe  mà  càng
     nhận ra bao cái khác. Cái khác ấy đến từ cách thổi của gió và cách họa điệu của
     rừng tre.  Nó phấp phới như vẫy chào,  mời gọi và  đầy tin tưỏng,  không giống  như
     cái xao xác chứa  niềm khắc khoải mơ hồ xưa kia. Trùm lên cả  người, cả rừng tre,
     cả  núi  đồi  là  trời  thu  mởi  mẻ tinh  khôi  đang  vừa thay  áo  mới.  Giữa  những  câu  6
     chữ,  7 chữ dài ngắn không đều, câu thơ 5 chữ Trời thu thay áo mới rơi xuống thật
     ngọt ngào ấm áp, rồi điệu thơ chuyển - ngập ngừng và xúc động khôn xiết với câu
     Trong biếc nói cười thiết tha. Trong câu thơ vừa trích có những chỗ “bất khả giải”,
     gợi  nhiều  cách  hiểu  khác  nhau.  Trong  niêm  vui  dâng  đầy,  mỗi  chữ đều  như tỏa
     chiếu ánh hân hoan và các thanh trắc đều dội vào lòng người một nỗi náo nức đặc
     biệt.
         Cảnh thu vui đẹp chắp cánh cho tâm hồn con ngưòi bay bổng và trong ta (cả
     nhân vật trữ tình lẫn độc giả) chợt dấy lên một khát vọng hoà nhập bao la. Bè cao
     của bài thơ bỗng tách ra, vút lên trong vắt, hồn nhiên và hào hứng vô cùng:


                                                                            141
   137   138   139   140   141   142   143   144   145   146   147