Page 141 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 141

kháng chiến chống  Pháp).  Bài thơ vì thế không sa vào tư biện,  mặt khác có được
      không  khí chân  thực  của  đời  sống  đủ  sức  đồng  hóa  những  ý thơ  dễ  dãi  đôi  khi
      được đưa vào chỉ để cho “đủ”, cho ‘1oàn diện” và “bề thế”.

          2. Đúng như có người nhận xét, cái tứ của bài thơ không được thể hiện thật rõ.
      Mới đọc qua phần đầu, ta khó hình dung được dòng chảy cảm xúc hay hình tượng
      then chốt của bài thơ.  Phải chăng việc lắp ghép một đoạn của bài Sáng mát trong
      như sáng năm xưa  (1948) vối  một đoạn  của  bài  Đêm mít tinh  (1949)  rồi  kéo dài
      thêm để tạo ra Đất nước (1955) đã quy định đặc điểm riêng đó của bài thơ? Trên ý
      nghĩa khách quan, quá trình hình thành độc đáo của bài thơ phản ánh khá rõ một
      chặng đường từ nhận diện để đi đến thấu hiểu về đất nước của thi sĩ. Tất cả không
      diễn ra trong một sớm một chiều mà đòi hỏi phải có sự trải nghiệm,  nghiền ngẫm,
      đòi  hỏi tự nhà thơ phải  lớn vượt lên trong cuộc hoà  mình vào đời sống  chiến đấu
      của toàn dân tộc. Đối với việc bộc lộ lịch sử tâm hồn của nhà thơ, cái vẻ lỏrg lẻo ở
      kết cấu  bể  mặt của bài thơ lại trỏ nên một sáng tạo lí thú. Vỉ vậy trong ý đồ sáng
      tạo, chưa hẳn nhà thơ đã muốn che giấu hoàn toàn những mối “hàn ghép”.
          Phần  đầu  bài  thơ -  phần  vẫn  được đánh  giá  là  hay  hơn  cả  -  chứa  đựng  rất
      nhiều ấn tượng cụ thể về một mùa thu đất nước. Thoạt tiên, đó là một cảm giác thư
      thái muốn  nhe  nhàng bay lên theo hai câu thơ có đến  12/14 âm tiết mang thanh
      điệu có âm vực cao:            ^
                     Sáng mát trong như sáng năm xưa

                     Gió thổi mùa thu hương cốm mói
          Một sự tương đồng gợi nhớ. Một liên tưỏng làm nổi bật nét đẹp trường cửu của
      mùa thu xứ sở với hơi may phảng phất và hương cốm dìu dịu toả bay. Mùa thu nay
      cũng như mùa thu xưa, thiên nhiên vẫn đẹp đến nao lòng. Có khác chăng là lòng
      người và  hoàn cảnh xã  hội.  Nỗi nhớ của tác giả đã thực sự làm  một đối chiếu tự
      nhiên để hình ảnh của ngày qua được dịp trở về vô cùng sống động;
                     Sàng chớm lạnh trong lòng Hà Nội

                     Những phố dài xao xác hơi may
                     Người ra đi đầu không ngoảnh lại
                     Sau lưng thềm nắng lá rơi đẩy
           Còn có thể nói gì thêm về những câu thơ ấy? Một tiết trời dễ khiến lòng ta xao
      xuyến.  Một  chút  thoáng  heo  may  se  se  khêu  gợi  biết  mấy  nỗi  niềm.  Thu  tới  -
       không  gian  chợt yên  ắng  để tiếng  nói  của  nội  tâm  cất  lời.  Các  dãy  phố như dài
      thêm và được vẻ trầm u đặc biệt, tạo nên một bối cảnh xao xác rất thích hợp cho
       hình ảnh người ra đi xuất hiện. Người ra đi ỏ đây là ai, tác giả không nói cụ thể. Chỉ
       biết  rằng  người  ấy  đã  rời  Hà  Nội  yêu  dấu  với  rất  nhiều  quyết tâm,  tương  tự các
       tráng sĩ xưa đã lên đường là đi một mạch chẳng  ngoái đầu trở lại.  Phải chàng đó
       cũng chính là mẫu người từng được Thâm Tâm nhắc tới Một giã gia đình một dủng

       140
   136   137   138   139   140   141   142   143   144   145   146