Page 121 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 121
giả đã về bên kia sông Đuống thực sự, không phải bằng hoài niệm, và đang tham
gia chiến dịch. Khoảng cách giữa thời điểm diễn ra sự việc và thời điểm kể lại sự
việc được rút ngắn tối đa, tưởng không còn tồn tại. Độc giả thôi giữ tư cách người
nghe chuyện để trực tiếp can dự vào câu chuyện và tự mình chứng kiến diễn biến
của nó. Chính đoạn “đối thoạp’ sinh động mở đầu đoạn thơ này đã tạo nên ảo giác
đó:
Đém buông xuống dòng sông Đuống
- Con là ai? - Con ỏ đâu về?
Hé một cánh liếp
- Con vào đây bốn mảnh tường che.
Đây là một điểm hết sức độc đáo của bài thơ. Nó như cuốn toàn bộ chúng ta
vào một không khí hành động thực sự Bộ đội bên sông đã trỗ về, Cun đến giờ
xuất kích, Trại giặc bắt đầu run trong sương. Nhũtig ịrạng từchỉ thời gian xuất hiện
liên tục ở đây như thôi thúc, giục giã ta có những hành động tớc thì, trực tiếp. Xét
theo hiệu quả động viên tinh thần kháng qhiến, phẫi íhừá nhặn rằng dù chỉ nhìn
riêng ở góc độ này cũng đã có thể nóiỉ Bên kia sông Đuông là một bài thơ hết sức
thành công. ^
Tiếp tục hơi thơ đầy phấn chấn ồ đpạn \Ệạ mẩy câu gần cuối bài cất lên
bằng một giọng nói sang sảng yà bằng m ôỹit^pỉiệu dồn dập say mê. Bao nỗi
niềm chất chứa đến đây dường như đã đượpgiảnỏa. Bài thơ đã tự tìm đến một kết
thúc thanh thản chan hoà ánh sáng: -
Bao glờ về bèn kia sông Đuống
Ta lại tìm ẽm
Em mặc yếm thắm
Em thắt lụa hổng
Em đi trẩy hội non sông
Cười mê ánh sáng muôn lòng xuân xanh.
Thật là một vũ hội của màu sắc. Hình ảnh em ỏ đầu bài thơ xuất hiện trở lại.
Khi buồn cũng như khi vui, thơ Hoàng cầm không bao giờ vắng thiếu một em như
thế. Thêm một “điểm nhấn” rất Hoàng cầm để bài thơ bám rễ sâu hơn vào trí nhớ
của người đọc!
PHAN HUY DŨNG
120