Page 126 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 126

Tiếng ai tha thiết bén cón
                     Bàng khuâng trong dạ bồn chồn bước đi.
        Tác giả còn mượn ngay chính hình ảnh và lối so sánh của ca dao để xây dựng
    hình tượng thơ của riêng mình:
                            Mình đi mình lại nhó mình
                     Nguồn bao nhiêu nước, nghĩa tinh bấy nhiêu.
        Như thế,  phảng  phất trong  Việt Bắc là  hổn  những  bài ca dao ca  ngợi vẻ đẹp
    đất nước,  rất  nhiều địa danh được nhắc đến với  bao nhiêu chiến công và kỉ niệm
    đẹp; những bài ca dao ca ngợi sức sống quật cường của dân tộc (Nhớ khi giặc đến
    giặc lùng /  Rừng cây núi đà ta cùng đánh  Tây);  nhưng trên hết là những khúc tâm
    tình  dạt  dào  tình  cảm  luyến  lưu  khi  từ biệt  người  thân,  từ biệt  mảnh  đất  gắn  với
    nhiều kỉ niệm:
                            Ai về có nhớ ai không?
                     Ta về ta nhớ Phủ Thông, đèo Giàng

                             Nhớ sông Lô, nhớ phố Ràng
                     Nhớ từ Cao - Lạng, nhớ sang Nhị Hà.
        Các địa danh  này đều gắn với những chiến công lẫy lừng của quân dân cách
    mạng.
        Tình người trong Việt Bắc là tình cảm cụ thể, hướng đến những đối tượng bình
    thường, thân thuộc trong cuộc sống. Những đối tượng tuy nhỏ nhoi mà có phần lạ
    lẫm với người đọc nhưng lại có giá trị và gắn bó trực tiếp với chủ thể trữ tình. Bằng
    cách đưa những  hình tượng ấy vào thơ, tác giả giới thiệu và khiến người đọc thêm
    yêu  nhiều  địa  danh  của  Tổ  quốc  và  nhắc  nhở  họ  luôn  có  trách  nhiệm  với  non
    sông, đất nước.
        Trên  nền  ngữ liệu ca dao cổ, Tố Hữu đã giải  phóng  hình tượng  mang lại sức
    khái  quát  cao,  thấm  đẫm  nghĩa  tinh.  Chất  ca  dao  được  vận  dụng  sáng  tạo  đã
    mang  lại  chất  men  say  ngọt  ngào  cho tác  phẩm.  Chất  liệu  ca  -iao  chính  là  nền
    tảng quan trọng cho sự thành công của Việt Bắc.

                                                        ĐÀO THỊ THU HẰNG
        II- Hình tượng thiên nhiên vả con người Việt Bắc trong đoạn thơ:
                             ‘Ta về mình có nhớ ta
                     Ta về, ta nhớ những hoa cùng người.

                             Rừng xanh hoa chuối đỏ tươi
                     Đèo cao nắng ánh dao gài thắt lưng.
                             Ngày xuân mơ nở trắng rừng



                                                                           125
   121   122   123   124   125   126   127   128   129   130   131