Page 120 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 120

về đâu,  về đâu,  về đâu - hai từ ấy (với một biến thái nhỏ là đi đâu,  ở đâu) đã
     cất lên  như một điệp  khúc đau  lòng trong  suốt cả  đoạn thơ dài.  Sau  mỗi lần  nấc
     nghẹn,  những  hình ảnh vốn được kí ức lưu giữ dồn dập xô tới và tuôn chảy không
     ngừng, đôi khi đưa lại những giây phút ngất ngây sung sướng - cái ngây ngất sung
     sướng chỉ có ở những người đã gửi trọn tình yêu cho mảnh đất quê hương, và tình
     yêu  ấy  như sợi  dây  đàn,  cứ chạm  khẽ  là  rung  lên,  ngân  lên.  Đây  chính  là  lí do
     khiến  cho  trong  một  bài thơ chủ  yếu  thể  hiện  niềm  đau  xót  mà  những  hình  ảnh
     sáng  tươi,  trong  trẻo  vẫn  có  chỗ  đứng,  vẫn  ngân  nga  một  niềm  hãnh  diện  hay
     niềm vui ngọt ngào. Ta bắt gặp trong đoạn thơ “chép tội” này khi thì một giọng liệt
     kê phấn chấn về các lễ hội lắm sắc màu (Những hội hè đình đám/ Trên núi Thiên
     Thai /  Trong chùa Bút Tháp /  Giữa huyện Lang Tài), khi thì một giọng miêu tả đắm
     say về những cô gái vùng quan họ đẹp xinh, tình tứ. Thể hịện rõ nhất cốt cách đa
     tình của thi sĩ là những câu thơ này:
                      Ai về bén kia sông Đuống
                      Có nhở từng khuôn mặt búp sen

                      Những cô hàng xén răng đen
                      Cười như mùa thu toả nắng
         ôi!  “Nét  cười  đen  nhánh”  kia  đã  làm  dịu  mát  cả  một vùng  không  gian,  một
     vùng tâm tưởng.  Nó đã  bao bọc nhà thơ trong một không khí mơ màng không dễ
     gì vùng thoát được.
         Giữa vô vàn hình ảnh quê hương trong cảnh điêu tàn, hình ảnh bà mẹ hiện lên
     xiết  bao tội  nghiệp.  Từng  bước chân thấp thểnh cilia  mẹ trên  con  đường  hun  hút
     giữa  hai  hàng tre tối  sẫm  rũ  rượi trong  cơn  mưa  lạnh  đã  dội  vào trái tim  nhà thơ
     những tiếng nhức nhối. Bao nhiêu nỗi lo âu cùng những linh cảm về sự chẳng lành
     khiến tác giả  hình  dung  ra cảnh dưới đất là  bà  mẹ tong tả  quảy gánh hàng rong,
     còn  bên trên  Có con  cò trắng bay vùn  vụt,  Lướt ngang dòng sõng Đuống.  Chắc
     chắn con cò ấy vừa thảng thốt, hốt hoảng bay ra từ cõi lòng âm u và đầy xáo động
     của tác giả. Bên cạnh mẹ già là hình ảnh những đứa con thơ. Chúng ngơ ngác làm
     sao trước  những  tai  ương  của  chiến  tranh.  Cái  ngơ  ngác ấy  khiến  chúng  ta  đau
     đớn, thương cảm, nhưng cao hơn nữa, nó xui ta căm thù - một mối căm thù dài lâu
     và đòi hỏi những hành động quyết liệt.
         Sau  một đoạn dài triền miên trong nhớ tiếc và đau đớn,  bài thơ chuyển cảnh,
     chuyển điệu để đưa đến một không  khí mới trong đó vọng  rõ tiếng chân rậm ộch
     của  những  người  con  trở về  giải  phóng  quê  hương.  Những  chi tiết  được  nêu  lên
     trong đoạn thơ này vừa phản ánh chân thực các hoạt động của quân ta trong vùng
      địch  hậu, vừa chứa  đựng  yếu tố viễn tưởng,  mơ ước.  Ta  có cảm  giác lúc này tác

                                                                            119
   115   116   117   118   119   120   121   122   123   124   125