Page 174 - Lý Thường Kiệt
P. 174

LÝ THƯỜNG KIỆT


           Đến lúc chiến hạm chúng tới bờ bể ta, đại quân chúng tới gần thành ta,
       thì như là đến chỗ không người. Quân ta không lo dự bị chống lại chút nào.
       Quân giặc đến đâu, thành ấp đều bị vét sạch. Cướp của cải, bắt con gái, đàn
       bà. Chúng tham lam rất mực, tha hồ làm khốc hại. Tôi nghe chuyện mà đau
       lòng..."
           Đoạn  thứ hai rất dài, bàn về  tương lai, và việc sửa  soạn  đánh  ta.  Sau
       đây, sẽ rút lấy đại ý mà thôi:
           "Nhưng đó là chuyện cũ. về tương lai tôi xin hiến 9 điều:

           1)  Nay các  vùng Hoài,  Điện  (kinh),  Lưỡng  Chiết,  Giang Đông,  Giang
       Tây, Hồ Nam, Hồ Bắc đều bị đói kém. Vậy nên dùng mẹo mà chế giặc, chớ
       nên dùng binh. Nên chọn hai thú thần rất giỏi để trấn thủ hai nơi Quảng
       Châu và Quế Châu, hãy chọn lọc kẻ giúp việc cho kỹ để trị dân. Đem cấm
       binh giữ các lộ Kinh Hồ. Mộ thổ đinh để giữ thành ấp gần biên thùy. Đóng
       trại ở các chỗ yếu hại, để cứu lẫn nhau.  Làm như thế, thì giặc thôi không
       dám dòm ngó đất ta nữa.
           Đó là thượng sách. Nhưng nếu nghĩ rằng đã cất quân đi thì không lui
       được, tôi cũng xin hiến những điều sau, gọi là trung sách:

           2)  Giặc vào  cướp,  đã  trở về  sào  huyệt được  mấy  tháng rồi.  Tuy  triều
       đình  đã  thưởng công,  suy ân, nhưng còn  thiếu.  Nên ban  lời an  ủi  xuống
       Kinh Hồ, Quảng Nam để tỏ lòng thương xót của bệ hạ. Nên tha thứ cho kẻ
       có tội để cho lại tốt không có lòng phản trắc. Nên thưởng các tù trưởng để
       chiêu dụ khê động. Nên chôn cất tàn cốt, tế tiếu vong hồn.
           3) Sáu lộ đông nam bị đói. Quan không có tiền cứu giúp. Lại thêm các
       phép thanh miêu, trợ dịch, thị dịch, làm dân khốn khổ vì việc đài tải. Trước
       hết, xin bỏ phép trợ dịch ở bốn lộ Kinh Hồ nam và bắc, Quảng Nam đông
       và tây, và quay lại cựu chế, để gọi là tuyên bố đức trạch.

           4)  Giặc  không  đông  và  không  đủ  mưu  trí  bằng  Trung  Quốc.  Sở  dĩ
       chúng dám phạm đất ta, là vì chúng ỷ thế núi bể hiểm, rừng bụi rậm. Nhân
       ta không phòng bị, chúng mới được mãn ý. Nay tôi nghe rằng đất Giao Chỉ
       hiểm trở, đường rừng khó qua. Năm trước, chúng đem voi vào cống, có dọn


                                         184
   169   170   171   172   173   174   175   176   177   178   179