Page 172 - Kiến Trúc Đình Chùa Nam Bộ
P. 172
4.2.2. Chọn lựa phiníng pháp bảo tồn quyết định mức độ tồn tại các yếu tố bản
Síác văn hóa Việt Nam
Mọi hoạt động bảo tồn đều phụ thuộc vào các phương pháp bảo tổn. Điểm qua các
pihuơng pháp bảo tồn cho thấy:
4.2.2.1. Phương pháp bảo quản
Với phương pháp bảo quản mà Hiến chương Venice năm 1964 công nhận là phương
piháp chính. “Mục đích chính của phương pháp bảo quàn là nhảm bảo vệ di tích kiến
tirítc ỏ dụng mà nó còn giữ được đến nuy với những bổ sung sau nảy và một sô bộ phận
btati đán đã bị mất. Phương pháp bảo quản không vi phạm tới tính chất nguyên gốc và
không đe dọa xóa bỏ bất cứ một yếu tô nào hoặc giá trị nào khi chưa được làm súng to'
[26]. Với kiến trúc đình chùa Nam Bộ, phương pháp này rất thích hợp cho các di tích
kiến trúc được công nhận theo Điều 28 của Luật Di Sản Vãn Hóa, nghĩa là các công
tirình kiến trúc đã hội đù một trong các tiêu chí sau:
- Cóng trình xây dựng, địa điểm gắn với sự kiện lịcli sử tiêu biểu trong quá trình (lựng
n ước và giữ nước.
- Công trình xdy Jitng, địa điểm xây dựng gắn với thân thế và sự nghiệp của anh hùng
dân tộc, danh nliủn của đất nước.
- Công trình xây dựng, địa điểm xây dựng gắn với sự kiện lịch sử tiêu biểu của các
then kỳ cách mạng, kháng chiến.
- Dịu điểm có giá trị tiêu biểu vê' khủo cổ.
■ Quần thề các công trình kiến trúc hoặc công trình kiến trúc đơn lè có giá trị tiêu
biểu về kiến trác, ngliệ thuật cùa một hoặc nliiêu giai đoạn lịch sử [6],
4.2.2.2. Phương pháp trùng tu từng phẩn
Với phương pháp trùng tu từng phần, "đó là việc mà rộng một số mặt riêng biệt nào
đó cùa phương pháp bào quàn, nó có mục đích làm sáng tỏ những đặc điểm bị che khuất
của kiến trúc kết cấu hoặc lịch sử xây dựng. Trong những trường hợp riêng biệt cụ thề,
khi phần bị mất của cúc yếu tố ban đẩu là không lớn lắm, các dấu vết còn lại của chúng
đù đẻ phục hồi chính xác vẻ' mặt tư liệu thì tu có thể trả lại cho di tích hìnli dáng ban
đẩu của nó vù công việc tlù công không vượt ra ngoài khuôn khổ cùa việc tu bô’phục hồi
di tích" [26]. Ưu điểm của phương pháp này có khả năng hoàn chỉnh ngay các giá trị sử
dụng của di tích kiến trúc, nó hoàn toàn thích hợp đối vói các di tích đã được trùng tu
hoặc xây dựng sau này mà bô phận trùng tu hay xây dựng đó không có giá trị. Đây là
tình huống xảy ra rất nhiều đối với kiến trúc đình chùa Nam Bộ, khi mà các di tích lịch
sử ấy còn được sử dụng bời các “chủ nhân” có rất ít kiến thức bảo tồn.
173