Page 173 - Kiến Trúc Đình Chùa Nam Bộ
P. 173
4.2.2.3. Phương pháp trùng lu toàn bộ
Với phương pháp trùng tu toàn bộ "có thể áp dụng cho toàn bộ di tích nói chung cũng
như cho rừng bộ phận cơ bán nào đó của di tích, khi mù việc phục hồi toàn bộ vì một lý
do nào đó đã trở nên cẩn thiết” [26]. Phương pháp này dễ tạo nên cái gọi ]à “đổ giả” mỏ
phỏng các kiểu phong cách. Nó chỉ nên thực hiện rất hạn chế đối với trường hợp rất đặc
biệt, ngoại lệ.
Như vậy chọn phương pháp bảo tồn là rất quan trọng, nó quyết định cho việc tồn tại
các giá trị văn hóa, nhất là giá trị nội hàm truyền thống mang đậm dấu ấn bản sắc vãn
hóa Việt Nam mà các phần trên đã trình bày.
4.3. CHÍNH SÁCH, BIỆN PHÁP QUẢN LÝ, TU B ổ VÀ HOẠT ĐỘNG CỦA
ĐÌNH CHÙA
4.3.1. Chính sách đối vói kiến trúc đình chùa
Trong nguyên tắc chung, Nhà nước các cấp bảo vệ mọi công trình kiến trúc xây dựng
hợp pháp của nhân dân, trong đó có kiến trúc đình và chùa. Tuy nhiên, riêng đối với kiến
trúc đình-chùa, trong bản thân nó thường mang một giá trị văn hóa nhất định, cẩn có
một chính sách riêng dựa trên đặc thù phát triển văn hóa từng vùng. Đặc biệt vị trí của
nó trong quy hoạch, nhất là quy hoạch tổng thể đô thị và quy hoạch chi tiết khu dân cư
cần được xác định cụ thể, làm cơ sờ định dạng không gian văn hóa xã hội dô thị.
Đối với từng công trình kiến trúc đình, chùa riêng lẻ, nhất là các kiến trúc có giá trị
văn hóa cao, cẩn có chính sách khuyến khích gìn giữ và bảo tồn hợp lý theo từng mức
độ, dựa trên nguyên tắc “Nhà nước và nhân dân cùng làm”. Đặc biệt đối với các kiến
trúc đã được công nhận là di tích vãn hóa kiến trúc, mọi chính sách bảo tổn cần dược “tế
nhị" vận dụng nhằm đạt hiệu quà bảo tồn cao nhất.
4.3.2. Biện pháp quản lý, tu bổ
Xét về mặt xã hội, đình chùa là các bộ phận không gian mang tính cộng đồng trong
tổ chức khu dân cư, vì vậy chúng gắn liển với hệ thống hành chính dân cư và chịu sự
quản lý gián tiếp của tổ chức cơ sở này. Ngoài ra, với chức nãng tín ngưỡng tôn giáo
đình chùa còn được quản lý trực tiếp bởi các tổ chức tự quản của nhân dân (Ban hộ đình,
Ban hộ tự) hoặc của Giáo hội Phật Giáo Việt Nam. Do vậy, mọi biện pháp quản lý hay
kế hoạch tu bổ đối với các di tích văn hóa kiến trúc đinh, chùa cần được thống nhất cao
giữa Nhà nước và tổ chức nhân dân ấy, dựa trên nén tảng pháp luật hiện hành và rất
mểm dẻo. Tùy theo qui mô, tính chất và đặc diểm của từng công trình kiến trúc đình,
chùa mà hoạch định các biên pháp quản lý và tu bổ cụ thể. Nhưng tất cả mọi biện pháp
quản lý và tu bổ phải nằm trong khuôn khổ Hiến Pháp và Pháp Luật Việt Nam. Có như
vậy, các giá trị vãn hóa truyền thống mới có thể được bảo tổn và tu bổ đúng mức.
174