Page 161 - Kiến Trúc Đình Chùa Nam Bộ
P. 161

chúng được hàm chứa thông qua các hình thức tổng thể kiến trúc và phương cách kết cấu
           được nhận thức qua tư duy ngày càng dổi mới của người dân Nam Bộ qua từng giai đoạn
           thăng trám của lịch sử Nam Bộ.
             Tuy nhiên, các  nội  dung mang tính truyền  thống  thường  ít  thay  đổi  theo không  gian
           và thời gian, xuyên qua nhiều thời kỳ lịch sử, có khi xuyên suốt cả quá trình lịch sử Việt
           Nam,  tổn  tại cùng  với sự tổn tại của nước  Việt Nam;  ngược  lại,  các  hình  thức  hiện  đại
           thường xuyên thay đổi theo không gian và thời gian trong từng thời kỳ lịch sử, thậm chí
           thay dổi nhiều lần trong cùng một thời kỳ lịch sử.
             Theo như vậy,  các  nội  hàm  kiến trúc  mang  tính  truyền  thống  tương  đối  ổn  định,  có
           thể biểu trưng cho bản sắc dân tộc Việt Nam. Còn các hình thức kiến trúc mang tính thời
           dại có tính chất không bổn, thay đổi theo thời gian, theo các thành tựu khoa học hiện đại
           của từng  thời kỳ,  theo  xu  thế thời dại  mới,  chúng có  thể biểu  trưng  cho các  tiến  bộ  xã
           hội,  cho  văn  minh  đương  thời,  muốn  xét  chính  xác  giá  trị  của  chúng,  phải  đặt  chúng
           trong từng bối cảnh lịch sử hình thành.
             Như vậy, đối với kiến trúc đình, chùa Nam Bộ:  Các nội hàm truyển thống (thuộc “Bản
           chất” kiến trúc) rất có thể giống nhau ở quá khứ và hiện tại, nhung hình thức (cùng với nội
           dung theo nó) biểu hiện thường rất khác nhau, nhất là sau nhiều lần biến động lịch sử.
             Cái đẹp hình thức của một công trình kiến trúc có thể thích  hợp với  nhiểu  người  một
           khi  nó được  xây dựng  trên  nền  tảng nghệ  thuật  nhất định  mà  toàn  xã  hội,  lúc  bấy giờ,
           chấp nhận như một chân lý (cho đến nay, phẩn lớn các phê bình, lý luận kiến trúc chúng
           ta mới dừng ở cái đẹp hình thức này).  Thế nhưng, cảm  nhận  được  cái  đẹp nội  hàm  của
           công  trình  kiến  trúc  ấy  (theo nghĩa “bóng”) chỉ  có được  ờ những  con  người  dồng  cảm
           với  nội hàm của nó, càng có nhiểu người  đồng cảm thì  công  trình  kiến  trúc  ấy càng có
           giá trị. Nó càng có giá trị  hơn khi những con người đổng cảm với nó có mật trong nhiểu
           thời kỳ lịch sử khác nhau, ờ nhiểu khu vực khác nhau. Như vậy giá trị đích thực cùa một
           công  trình kiến  trúc  cần được  trải  qua quá  trình “thử thách”  trước  công  chúng,  phải  di
           vào lòng cõng chúng.  Kiến  trúc cần có nội  hàm  mang bản  sắc dân  (ộc  và  truyền  thống
           nhằm “lôi cuốn trái tim con ngưòi” và hình thức biểu hiện hợp thời, phù họp với thị hiếu
           chung cùa công chúng.
             Kiến  trúc  đình,  chùa  Nam  Bộ,  từ  khởi  nguyên,  luôn  là  bộ  phận  của  văn  hoá  Việt
           Nam, gắn liền với các đặc tính vãn hoá Việt có từ ngàn xua và là những “mắc xích” tiếp
           nối  của  truyền  thống  văn  hoá  Việt Nam.  Tuy  nhiên,  do không  gian  cư trú  biến  đổi  và
           mỗi  thời  điểm lịch sử có những biến  chuyển khác nhau,  vì  vậy các  hình  thức  biểu  hiện
           có nhiều biến đổi  linh hoạt nhằm  thích  nghi  với  môi  trường  mới,  nhưng nội  dung  luòn
           phản ánh tốt bản sắc dân tộc thông qua truyền thống văn hoá Việt Nam.
             Đối  với đình, chùa mới  xây dựng  hay  tôn tạo từ  1954 đến  nay, đa  phẩn  chỉ  mới  chú
           trọng  vể  mật  hình  thức  nhằm  phù  hợp với tiến  bộ khoa  học  kỹ  thuật  đương  thời  và thị
           hiếu hiện đại, tuy có tìm tòi  những khồng gian nhằm phù hợp với công năng của nơi thờ
           162
   156   157   158   159   160   161   162   163   164   165   166