Page 148 - Kiến Trúc Đình Chùa Nam Bộ
P. 148

gụ...  Nhưng  trong  nội  thất “âm” ấy  lại  cùng  tổn  tại  những  yếu  tố đương  ít  ỏi  qua việc
           diểm xuyết những khung cửa sổ, tuy nhỏ, cũng đù tạo nên sự tương phản hài hòa;  một ít
           màu  sắc  “nóng”  như  vàng,  đỏ,  trắng...  qua  chi  tiết  trang  trí của  hoành  phi,  câu  đối...,
           cũng đủ thể hiện tính chất “trong âm có dương” cùa nhận thức âm dương.  Bên cạnh đó,
           ngoại  thãi “dương” cũng  tồn  tại  đồng  thời  một  số yếu tồ' âm  như cây  xanh,  hồ nước...
           cũng không nằm ngoài nhận thức trên.
             Rộng hơn, trong không gian “âm” hạn hẹp cùa nôi thất công trình lại chứa đựng trong
           nó một không gian “dương" khiêm  tốn của khu vực “sân tưcmg” (Patio) và trong không
           gian dương ấy, tuy nhỏ,  nhưng lại tiếp tục xuất hiện một sô' chi tiết mang tính chất âm,
           nhỏ hơn, như hồ nước, kiêng xanh...
             Như vậy,  về  mặt  tổng  thể,  nhận  thức  âm-dương  đã được  thể  hiện  rất  cụ  thể,  tinh  tế
           qua không gian kiến trúc đình, chùa Nam Bộ xưa.
             b) Chi tiết kiến trúc
             Từ rất lâu, người Nam  Á  qua nhận thức hai  hiện  tượng “mọc” và “lặn” của mặt trời
           như hai  mốc  thời  gian khởi  điổm  của ngày  và đêm, của sáng  và  tối, của dương và  âm,
           cùa  sự bắt  đđu  và  kết  thức  một quá  trình.  Mặt  trời  bắt  đầu  mọc  ờ hướng  đông,  do đó
           hướng đông được xem là dưcmg, là khửi điểm của một quá trình tổn tại. Mạt trời kết thúc
           - lặn ở hướng tây, đo đó hướng tây được xem là âm, là chấm dứt một quá trình tồn tại để
           chuyển sang quá trình khác. Từ nhận Ihức này, trong kiến trúc quay về phương Nam (để
           dón gió tốt trong diều kiện khí hậu nóng ẩm Nam Bỏ), mặt bằng phân khu của kiến trúc
           đình,  chùa Nam  Bộ  cũng  được  bô tri theo nguyên  tắc  ấy.  Trên  trục chính  trung  -  thán
           đạo được ưu tiên bố trí các bộ phận kiến trúc chính yếu của đình, chùa như điện thờ, tổ
           đường v.v... Hai bên công trình chính, về hai phía đông và tây là các công trình phục vụ
           được bố trí theo trật tự sau: Nhà bếp hay “nhà trù” thường được ưu tiên bố trí phía Đông
           (Thường gọi là “Đòng trù”), bếp là nơi cung cấp lương thực, bắt đầu quá trình tuần hoàn
           của năng lượng sự sống, bếp còn gắn liền với lửa mang tính chất dương.  Ngược lại, khu
           vực “nhà xí” thường được bố trí phía Tây,  ‘xí’ là nơi kết thúc quá trình tuần hoàn ấy. Xí
           còn gán liền với nước mang tính chất âm.  Mặt bằng kiến trúc chùa Giác Lâm  là một ví
           dụ điển hình cho quan điểm trên (Xem phần phụ lục).  Cách bô' trí hai cửa "võ ca” trong
           một ngôi đình cũng theo nguyên tắc  này:  Trong sân khấu của võ ca, cửa “xuất” còn gọi
           là cửa  “sinh”  là nơi  diễn  viên  ra sân  khấu,  bắt đầu  vai  diễn,  cửa  sinh  luôn được  bõ' trí
           phía Đỏng;  ngược lại, cửa “nhập” còn gọi  là cửa “tử” là nơi diễn viên rời  sân khấu, kết
           thúc vai diễn, cửa tử luôn được bố trí phía Tây.
             Một chi  tiết kiến  trúc rất quan  trọng khấc  theo quan điểm  cùa người  xưa là cây “xà
           nóc”, mà Nam Bộ quen gọi 'là cây “đòn dỏng” cũng được bố trí tuân thù theo trật tự trên.
           “Đòn dòng” hay “đòn đông” tượng trưng cho sự ổn định và an bình của cãn nhà, nó luôn
           được  “thượng  lương”  theo nguyên  tắc  “gốc  dàng  Đông,  đầu  (ngọn) đàng Tây”,  gốc  là


                                                                       149
   143   144   145   146   147   148   149   150   151   152   153