Page 144 - Kiến Trúc Đình Chùa Nam Bộ
P. 144

đang muốn tìm cái mới tốt dẹp hơn dể hướng tới. Tuy nhiên truyền thống cách tân không
           độc lập phát huy,  mà nó thường đi sóng đôi với các truyền thống khác. Vì vậy, đã từ lâu
           trong lòng dân  tộc Việt Nam,  sự cách  tân trong phát triển  không có nghĩa  là đoạn  tuyệt
           hẳn với cái cũ  iheo kiểu “tống cựu,  nghcnh tân” (bỏ cũ, đón mới) mà là sự cách tân trên
           nền văn hóa truyền thống Việt Nam. Đây cũng là lý do, mà phần trên dã trình bày: Xu thế
           bảo tổn  mạnh hơn  xu thế phát triển.  Sự cách tân theo thời đại  là rất cần thiết, phải nhanh
           chóng thực hiện, nhưng bản sắc dãn tộc lại là yếu tố quan trọng, phải được giữ gìn. Chính
           vì  vậy, sự phất triển là sự chiết trung, hài hòa giữa hai yíu tố bản sắc dân tộc và tiến triển
           thời đại.  Qua kiên trúc đinh, chùa Việt Nam và kiến trúc dinh, chùa Nam Bộ vào các thế
           ký  trước,  dễ  dàng  nhận  ra rằng:  Người  Việt  xưa đã  làm  được  điểu  này,  tiếp nối  truyén
           thống, người  Việt hôm  nay cũng sẽ làm được.  Như vậy truyền thống đổi  mói  trong phát
           triển  tiếp tục  được  phát  huy  trên  nển  văn  hóa  truyền  thống  Việt  Nam.  Điều  này  có  thể
           được  minh  chứng qua các công  trình  chùa dương đại,  tuy  trôn  bước đường  tìm  tòi  chưa
           hoàn chỉnh, nhưng các nhà xây dựng đã rất cách tân trong phát triển kiến trúc đình, chùa;
           đơn cừ như: Đình Bình Đông, đình Phong Phú, chùa Bửu Liên chùa Thiện Hòa...
             3.2.3.2. Các liến bộ của kiến trúc đình, chùa trong giai đoạn thuộc Pháp
             Cẩn cù, năng động, sáng tạo luòn là bản chất của người dân Việt Nam, chính nhờ đó
           mà lưu  dân  Việt  tại  Nam  Bô đã có  nhiểu tiến  bộ trong các  lĩnh vực  văn  hóa,  xã hội...,
           ITnh vực kiến trúc cũng không ngoại lệ.
             Khi  mới đến khai hoang tại Nam Bộ, trong điều kiện khó khãn, chặt vật ban đẩu, bên
           cạnh nhà ờ thô sơ, mộc mạc... của một nhóm  nhỏ lưu dân, kiến trúc phục  vụ tín  ngưỡng
           cũng chỉ là những “ngôi nhà chung” hoặc “am tranh” thô mộc như nhà ờ của họ. Dẩn dần
           sự tụ cư mở rộng thành cộng đồng lớn, qua sự đoàn kết tương trợ, cuộc sống bớt khó khăn
           hơn, kiến trúc nhà ờ và công trình công cộng tiến bộ được một bước. Kiến trúc tranh, tre,
           nứa, lá...  dược  thay thế dẩn bằng ngói nung và danh mộc. Bộ khung sườn thuần  gỗ, mái
           ngói... dầu tiên của kiến trúc đình, chùa Nam Bỏ đã xuất hiện trong điểu kiện này. Tuy so
           với đình, chùa truyén thống tại Bắc và Trung Bộ cùng thời, sự tiến bộ này không có gì mới
           mẻ, nhưng đối với điểu kiện kinh tế, văn hóa, xã hôi tại Nam  Bộ trong buổi  đẩu đi khai
           hoang thì đây là sự tiến bộ thời đại rất dáng tự hào.
             Trên  cơ  sờ kết  cấu  gỗ-gạch-vũa  vôi  truyền  thống  tại  Bắc  Trung  Bộ,  người  Việt  tại
           Nam Bộ đã tích hợp thành kỹ thuật xây dựng khung sườn gỗ phối hợp tường cột gạch, hồ
           xi-măng.  Sự tích hợp này có thể xem  là bước  thăm dò,  thử nghiệm  cẩn  thiết,  chuẩn bị
           cho những tiến bộ trong kỹ thuật xây dựng cho những bước kế tiếp. Với việc sử dụng vật
           liệu xây dựng tiên tiến  (xi-mãng) trên “nền” cấu trúc truyền thống là một tiến bộ trong
           kiến trúc đình, chùa và nhà ờ dân gian thòi kỳ thuộc Pháp tại Nam Bộ.  Phong cách nghệ
           thuật  kiến  trúc  giờ đây  (đầu  thế kỷ  XX),  rất  tinh  xảo và rất  khác  so những  gì  mà Đại
           Nam  Nhất  Thống Chí đã  nhận  định  về  người  Nam  Bộ:  "...  bách  công kỹ nghệ  thô sơ,
           Iiluĩng đổ dùng tuy vụng vê mà bền chắc" [85],

                                                                      145
   139   140   141   142   143   144   145   146   147   148   149